Đồ Cửu Mị tỉnh lại, nam nhân kia đã sớm đi mất, đau đớn xé rách đêm qua giống như ác mộng, khiến nàng nghĩ lại vẫn còn sợ, mà thân thể vẫn lưu lại đau đớn, nhắc nhở nàng bản thân xác thực đã trở thành tiểu thiếp của phủ Bình Âm Hầu.
"Cửu Phu Nhân nên thức dậy rửa mặt chải đầu rồi, chờ lát nữa còn phải đến kính trà thỉnh an Đại Phu Nhân."
"Hảo, ta lập tức dậy."
Đồ Cửu Mị có chút hoảng loạn bò dậy.
Lục Đào nhìn Đồ Cửu Mị dáng vẻ thấp hèn, chỉ cảm thấy quả thật là nữ nhi do tiểu môn tiểu hộ nuôi lớn, lên không được đại sảnh, xem ra còn phải chỉ điểm nhiều hơn một chút, dù sao bản thân cũng làm thiếp thân nha hoàn cho nàng, sủng nhục liên quan cùng một chỗ, bất quá Cửu Phu Nhân này dung mạo trái lại vô cùng mỹ.
Thị thiếp Hầu phủ đông đảo, ai cũng mỹ mạo hơn người, khó có được chính là dung mạo của Cửu Phu Nhân dĩ nhiên là loại chèn ép cả hoa mẫu đơn, dáng vẻ rất được.
Lục Đào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu cùng mặc y phục, Đồ Cửu Mị từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được người khác hầu hạ như vậy, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Bất quá Lục Đào trái lại rất khéo tay, rất nhanh đã búi tóc cho nàng xong rồi, nhìn mái tóc thiếu nữ trong gương được bới lên, Đồ Cửu Mị có chút mất mát không nói nên lời, đều nói hào môn sâu tựa biển, cũng không biết Phu Nhân kia có dễ sống chung hay không.
"Ngươi tên là gì?"
Đồ Cửu Mị cảm thấy nhân gia đại hộ chính là không giống người thường, chính là nha hoàn đều tuấn tú. Đồ Cửu Mị không biết Lục Đào là nhất đẳng tỳ nữ, dĩ nhiên dung mạo không thể quá kém.
"Nô tỳ gọi Lục Đào."
Lục Đào nhìn nữ tử trước mắt được bản thân trang diện càng phát ra mỹ lệ, thật là thoả mãn, Cửu Phu Nhân này ngược lại thực sự là thiên sinh lệ chất, trang dung một chút là có thể câu ánh mắt người khác.
"Phu Nhân, nàng là người như thế nào?"
Đồ Cửu Mị vẫn là nhịn không được hỏi Lục Đào.
"Chỉ cần ngươi không phạm vào quy tắc, Phu Nhân tất nhiên là dễ ở chung, những phòng khác, ngươi trái lại không cần quá chú ý, dù sao thì hầu phủ này vẫn là Hầu gia cùng phu nhân nói mới tính, hầu hạ Hầu gia cùng Phu Nhân cho tốt là được."Lục Đào nhàn nhạt nói.
Đồ Cửu Mị nghe xong cũng không cảm thấy an lòng, mang theo bất an cùng khẩn trương, sau khi trang điểm hoàn tất, liền theo Lục Đào cùng hai nha hoàn khác đi tiền thính.
Đồ Cửu Mị cảm thấy khẩn trương không ngớt, bởi vì vô số đôi mắt chăm chú nhìn nàng, có thiện ý, có quan sát, không hề che giấu, không hề có hảo ý, nói chung những ánh mắt này giống như kim châm, đâm đến nàng cả người khó chịu.
Ở đây vị son phấn nồng đậm, Đồ Cửu Mị không dám quan sát các nữ nhân trang dung xinh đẹp, chỉ dám không chớp mắt nhìn phía trước, nhìn nam tử cùng nàng kia đang ngồi ở chính đường.
Nam tử đó là phu quân đêm qua đã qua đêm cùng nàng, mà nữ tử hẳn là thể tử của hắn, vị Phu Nhân mà ngày sau nàng phải lấy lòng đi.
Đồ Cửu Mị thấy rõ tướng mạo của Phu Nhân, nàng chỉ cần ngồi ở chỗ kia, Đồ Cửu Mị đều cảm thấy nàng cùng với những nữ tử khác bất đồng, cao cao tại thượng như trăng sáng trên bầu trời, ánh mắt khi nhìn bản thân, khiến Đồ Cửu Mị cảm thấy bản thân giống như một con kiến hôi trên mặt đất, khiến Đồ Cửu Mị cảm thấy sợ hãi, có thể là do bản thân nàng chưa bao giờ gặp qua một nữ tử tôn quý bất phàm như vậy.
Lý Trì Nguyệt nhìn Đồ Cửu Mị xuất hiện giữa một dám hoa tươi, dung mạo như vậy, cho dù vào trong cung cũng có thể phát triển, chẳng trách nhà nàng thế nào cũng không nguyện ý đưa vào hầu phủ làm thiếp, chẳng trách lần đầu cự tuyệt lại nói phải làm chính thất một nhà, nhất gia chi mẫu, nếu không cho dù là tiểu thiếp nhà quyền quý, hoặc như tiểu thiếp của hầu phủ quả thực là ủy khuất dung mạo này rồi.
Thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, một nữ nhi nhà đồ tể, dĩ nhiên có tâm tư như vậy, trái lại khiến Lý Trì Nguyệt phải nhìn với ánh mắt khác, nhưng nữ tử trước mắt đem sợ hãi cùng bất an viết đầy trong ánh mắt, không giống như một nữ tử có dã tâm lớn như vậy.
Lục Đào nhìn thấy Đồ Cửu Mị đang nhìn chằm chằm Phu Nhân, bất động thanh sắc nhẹ nhàng đẩy một chút, ý bảo nàng lập tức dâng trà cho Phu Nhân.
Đồ Cửu Mị lúc này mới phản ứng, nàng chăm chú nhìn Phu Nhân nhìn hồi lâu, mặt có chút nóng, Phu Nhân sẽ không trách nàng thất lễ đi.
"Phu Nhân mời dùng trà.
"Đồ Cửu Mị nhịn xuống run rẩy trên tay, dâng trà cho Lý Trì Nguyệt. Lý Trì Nguyệt tiếp nhận trà trong tay Đồ Cửu Mị, sau đó hướng Đồ Cửu Mị khẽ gật đầu."Ở trong phủ có quen không?"Lý Trì Nguyệt nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà rồi đưa a ma bên cạnh.
"Đã quen."Chính là không bao giờ thích, Đồ Cửu Mị cũng biết nhất định phải trả lời như vậy.
"Vậy là tốt rồi. Ngươi cũng dâng trà cho các vị tỷ tỷ của ngươi đi."Lý Trì Nguyệt ôn hoà nói.
Đồ Cửu Mị dĩ nhiên phải nhất nhất dâng trà cho các thi thiếp ở một bên đã đợi lâu rồi, lúc này mới nhất nhất nhìn vài lần, chỉ biết những nữ nhân này một người so với một người lại càng mỹ mạo, Đồ Cửu Mị thầm nghĩ, thật giống như vào hoa viên, chưa bao giờ thấy qua nhiều mỹ nhân như vậy, tranh kỳ khoe sắc, Phu Nhân này cũng thật rộng lượng, bằng lòng cho phu quân nạp nhiều mỹ như vậy.
Sau khi Đồ Cửu Mị nhất nhất dâng trà xong, nam nhân kia thương tiếc nàng, liền để nàng về trong viện của mình dùng bữa trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!