Lão ni cô nói: "Tuỳ phu nhân thường xuyên đến am dâng hương, ta biết nàng là trắc phu nhân của Mục Quốc phủ, có tâm nịnh bợ, lân la làm quen, giữ nàng ở lại am ăn bữa cơm chay. Tuỳ phu nhân dáng vẻ mĩ mạo a, nàng vừa đến am, mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng.
Không ngờ cách đây nửa năm, có một tiểu thí chủ coi trọng nàng ta, xin ta nghĩ cách làm cầu nối. Ta là người xuất gia, một lòng hướng Phật, nào dám làm cái việc ấy? Kết quả tiểu thí chủ nọ ngày ngày kỳ kèo nhõng nhẽo, nói nếu không chiếm được Tuỳ phu nhân sẽ đi tìm chết.
Ta không đành lòng từ chối, thầm nghĩ, việc này ít nhất cũng phải hai người đều nguyện ý mới tốt, liền thử đề cập qua với Tuỳ phu nhân. Không ngờ Tuỳ phu nhân yêu thích dáng vẻ tuấn tú của tiểu thí chủ kia, ỡm ờ ngầm chấp thuận.
Cho nên mỗi lần Tuỳ phu nhân đến dâng hương, đều cùng tiểu thí chủ kia... quấn lấy nhau.
"Diệp Lâm trong lòng sớm đã dậy sóng, nhưng vẫn bất động thanh sắc cười nói:"Sư thái đúng là từ bi, Bồ Tát nhất định rất vui vì có được bà mối như ngươi, biến Phật môn thanh tịnh thành nơi dơ bẩn không chịu nổi.
"Lão ni cô cúi thấp đầu, vừa khóc vừa nói:"Đều tại ta nhất thời hồ đồ, xin ngài tha cho ta một mạng!
"Diệp Bùi Thanh ở trong góc khinh miêu đạm tả nói:"Nhân tình kia tên là gì?
"Lão ni cô lộ vẻ khó xử:"Cái đó... Ta không biết a...
"Diệp Bùi Thanh nói tiếp:"Tuỳ phu nhân tuy không phải trinh tiết liệt nữ, nhưng cũng không đến mức như vậy. Người còn chuyện gì giấu diếm.
"Lão ni cô ngẩng đầu, lẽ thẳng khí hùng hét lên:"Từng câu từng chữ đều là thật, không dám nói sai nửa lời!
"Diệp Bùi Thanh cười lạnh:"Diệp Lâm.
"Diệp Lâm lấy ra một thanh chuỷ thủ, chậm rãi huơ huơ dưới ánh trăng. Thanh chuỷ thủ loé hàn quang kia dán lên cái mũi của lão ni cô, thanh âm ôn nhu mà khổ sở của Diệp Lâm vang lên trong căn phòng nhỏ:"Sư thái ngươi biết không? Ta có bệnh...
"Lão ni cô đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Thanh âm của Diệp Lâm trở nên thống khổ, tay tăng thêm lực:"Sư thái cũng không hỏi ta mắc bệnh gì...
"Lão ni cô hoảng hốt kêu to:"Ngài mắc bệnh gì!
"Diệp Lâm ra vẻ sắp khóc:"Sư thái... Ta ghét nhất bị người ta lừa. Trước đây có một đứa trẻ nói dối ta, ta liền tức giận, cắt mất mũi nó, căn bản không khống chế được. Sư thái ngươi biết không?
Đứa bé kia mới chín tuổi, sau khi bị cắt mất mũi, hai cái lỗ vẫn chảy máu không thôi, ta sốt ruột muốn ấn cái mũi lại chỗ cũ, nhưng ấn thế nào, cái mũi vẫn rớt xuống đất...
"Kể lể một lúc thì lưỡi dao kia bắt đầu ép chặt trên mũi lão ni cô. Lão ni cô sợ hãi tới phát hoảng:"Ngài buông ta ra! Ta nói! Ta nói! Cái gì ta cũng nói!
"Diệp Lâm thanh âm buồn bã:"Sư thái.... Ngay từ đầu ta đã nói gì nhỉ? Không được lớn tiếng cơ mà, ta để lại cái mũi cho ngươi, ngươi còn định đâm đầu tìm chết?
"Lão ni cô nước mắt tuôn như mưa, đối với Diệp Lâm đã sợ tới cực điểm, nhỏ giọng nghẹn ngào:"Ngài... Thật đấy, cái gì ta cũng khai!
Khai hết!
"Diệp Lâm vẫn đè nặng chuỷ thủ, mũi lão ni cô đã gần như chảy muốn:"Có đúng là cái gì cũng khai? Không nói dối?Không nói dối!
"Diệp Lâm thu hồi chuỷ thủ, cười mà rằng:"Sư thái, chúng ta ngay từ đầu thành thật với nhau có phải tốt hơn không?
Ta rất ghét tra tấn người khác, cũng không thích giết người, sư thái muốn làm khó ta sao?
"Lão ni cô vẻ mặt bị nước mắt và nước mũi che khuất, ô ô khóc một lúc mới phát ra âm thanh."Sư thái nói đi. Ta nghe.... Lão ni không dám.... giở trò trước mặt ngài nữa."
Thì ra tiểu thí chủ kia họ Kỷ tên Vĩ, là con cháu nhà phú hộ, dáng vẻ cực kỳ tuấn tú. Không biết hắn từng gặp Tuỳ phu nhân ở đâu mà nhớ mãi không quên, ba lần bảy lượt vào am cầu xin lão ni cô làm cầu nối, còn tặng lão ni cô không ít của cải. Lão ni cô thấy tiền sáng mắt, liền nhất nhất đáp ứng.
Sau khi hai người thương lượng cẩn thận, cảm thấy việc này khó mà thành, liền tẩm mê dược mà Kỷ Vĩ đưa cho vào thức ăn chay của Tuỳ phu nhân, để hắn cưỡng gian nàng.
Sau khi Tuỳ phu nhân tỉnh lại cực kỳ tức giận, khóc sướt mướt đòi báo quan. Không ngờ Kỷ Vĩ kia lại là kẻ thức thời, lúc này đây liền mềm giọng ôn tồn an ủi nàng, cẩn thận giải thích nếu báo quan, Mục Quốc phủ há có thể dung chứa nàng? Khiến Tuỳ phu nhân ngược lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Kỷ Vĩ thấy nàng ta không dám để lộ ra, dỗ dành nàng lên giường, sử dụng mọi thủ đoạn lấy lòng. Tuỳ phu nhân mới chỉ hai mươi tuổi, Mục Quốc công tuy sủng ái nàng, nhưng bình thường đông thê nhiều thiếp, tuổi tác cũng cao, diện mạo và công phu trên giường đều không so nổi với Kỷ Vĩ, trong lòng nàng tự nhiên yêu thích Kỷ Vĩ hơn.
Sau vài lần liền chẳng nỡ buông tay, cứ như vậy lén lút qua lại với nhau một thời gian.
Lão ni cô nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!