Uông Chí sau hai lần được Hoàng đế chiêu tẩm, cùng chúng đạo sĩ trông giữ lò luyện đan, từ nay về sau khó có thể gặp mặt Hoàng đế. Luyện đan là đại sự, không chấp nhận việc dơ bẩn, Hoàng đế không tiện chiêu tẩm Uông Chí nữa, sau một lúc ảo não cũng từ từ buông tha hắn. Đan dược này có phần kỳ lạ, hoàng đế sau khi ăn phiêu phiêu dục tiên, muốn ngừng mà chẳng được.
Hoàng đế vui vẻ, khen ngợi Hoàng hậu và Vân phi, cả ngày lưu luyến trong Tàng Xuân Lầu cùng Vân phi, dần dần ngay cả việc lâm triều cũng lười nhác cẩu thả.
Trong Mục Quốc phủ, những ngày qua Thập Tam trái lại rất thư thái. Diệp Bùi Thanh thỉnh thoảng suốt đêm không về, Thập Tam trước nay không quá quản hắn, cũng không hỏi nhiều, hàng đêm chuyên chú luyện công.
Một nam một nữ Hoàng đế ngự ban cũng chẳng phải người dễ đối phó, tuổi tuy nhỏ đã có chút tâm nhãn. Lão thái thái kêu Thập Tam sắp xếp hai người này thị tẩm, Diệp Bùi Thanh thì chết cũng không muốn. Thập Tam không quá am hiểu chuyện đấu đá nhau, không nghĩ ra ý nào hay, tối nay liền chuẩn bị một bàn thức ăn và rượu ở gian ngoài, khiêm tốn thỉnh giáo Diệp Bùi Thanh.
Diệp Bùi Thanh chưa chịu thiệt bao giờ, nhân cơ hội sách nhiễu: "Cởi quần áo, dùng miệng mớm rượu cho ta."
Thập Tam nghĩ nghĩ, nâng chén rượu tự mình uống: "Chi bằng mỗi tháng từ mồng một đến mồng năm để Thanh Ngọc hầu hạ người, mồng sáu đến mồng mười để Thanh Bích hầu hạ ngươi. Thế tử thấy thế nào?"
Diệp Bùi Thanh nghe vậy liền mất hứng: "Ngươi cứ thử xem."
Dứt lời cơm cũng không ăn, kiên quyết cởi sạch quần áo của y, đặt ở trên giường hung hăng làm một lần. Thập Tam tức giận phản kháng, toàn bộ bị trấn áp. Sau khi bình tĩnh trở lại, hai người đói đến mức bụng kêu vang, Diệp Bùi Thanh ôm Thập Tam từ trên giường ra gian ngoài, ấn y ngồi lên đùi ăn đồ ăn đã nguội lạnh, thỉnh thoảng lại mớm cho y.
"Hai cái miệng nhỏ nhắn trên dưới, đều được cho ăn no rồi."
Thập Tam chẳng còn sức đánh nhau với hắn, hớn nữa nếu thật sự nổi giận với hắn, chỉ sợ cả ngày không được yên ổn, bèn giả vờ như không nghe thấy gì cả.
Diệp Bùi Thanh quét sạch đống đồ ăn trên bàn, gọi người đến thu dọn, kéo Thập Tam đến phòng cách vách tắm rửa.
Mùa hạ trời nóng, trong viện đều là tiếng ve kêu râm ran. Tiểu thuỷ trì trong phòng tắm được xây từ đá cẩm thạch, nhiệt độ nước mát lạnh, hậu đình của Thập Tam vốn còn đau, sau khi chạm vào làn nước mát lạnh thì đỡ hơn phần nào, bèn ngâm cả người xuống nước.
Diệp Bùi Thanh ôm y tựa vào thạch bích, nhắm mắt lại vuốt ve thân thể trơn nhẵn trong lòng.
"Lão thái thái sớm hay muộn cũng ép ngươi nạp thiếp, ngươi định làm thế nào?"
"Ta đã có chủ ý."
"Chủ ý gì?" Thập Tam mở to mắt nhìn Diệp Bùi Thanh, có phần cảnh giác.
Diệp Bùi Thanh vuốt ve lưng y: "Ngươi lo lắng nhiều như vậy làm gì, chờ xem ta là được." Lại hỏi: "Ngươi có quan hệ gì với cả nhà Quý thị, sao quan tâm chăm sóc bọn họ như vậy?"
Thập Tam thoáng trầm mặc, đáp: "... Quý thị là mẹ ruột của ta."
Động tác của Diệp Bùi Thanh tạm dừng: "Ngươi là con trai của Tùng Hoài Linh?"
"Lúc sáu tuổi bị bắt cóc, vẫn không nhớ được thân thế của mình. Sau khi nhìn thấy Quý thị ở Tấn Vương phủ, mới từ từ nhớ lại, cũng nhớ đến phụ thân."
Diệp Bùi Thanh suy nghĩ một lúc nói: "Năm đó Tùng Hoài Linh vì sao lại chết, ngươi có tra ra được không?"
"Khoảng thời gian này bận rộn nhiều việc, chưa kịp tra."
Diệp Bùi Thanh nhẹ nhàng nói: "Hiện tại vô sự, Hoàng Thượng đối với ngươi cũng không chú ý như trước, ngươi đến Đại Lý Tự tra đi."
"Được."
Diệp Bùi Thanh còn nói: "Hôn quân ngự ban cho một nam một nữ, ngươi cảm thấy tính cách của bọn họ thế nào?"
"Bọn họ đều có tâm tư thượng vị, Thanh Bích thầm trầm hơn, Thánh Ngọc thì có phần thiếu kiên nhẫn. Nhưng nói trắng ra, hai người này tâm cơ còn không bằng thị tì nha hoàn của ta, thường thường còn gây sự khắc khẩu, quan hệ không tốt lắm."
Diệp Bùi Thanh nói: "Một khi đã vậy, ngươi có thể dùng nó để đối phó với bọn họ." Rồi thì thầm vài câu vào tai Thập Tam.
Kể từ hôm đó, Thập Tam thường xuyên kêu Thanh Ngọc và Thanh Bích lượn qua lượn lại trước mặt Diệp Bùi Thanh, lấy danh nghĩa của Diệp Bùi Thanh ban cho Thanh Bích một ít đồ vật này nọ. Y còn sắp xếp để Thanh Bích thị tẩm vào đầu tháng sau, nhưng không sắp xếp ngày thị tẩm cho Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc khó hiểu, đến hỏi Thập Tam có ý gì. Thập Tam lén lút nói: "Ngươi còn không biết? Trong viện đều đang rỉ tai nhau, nói ngươi không còn trong trắng, còn có bệnh. Các ngươi đều là Hoàng Thượng ngự ban, thế tử không muốn nhiều chuyện, mới không nói rõ, bằng không sớm đã đuổi các ngươi đi. Ngươi cứ im lặng chờ trong phòng, đừng ra ngoài." Rồi giả vờ than thở: "Thanh Bích này tương lai nhất định là người trong lòng thế tử, ngay cả ta cũng không dám chọc vào, ngươi ngàn vạn lần đừng đắc tội y."
Thanh Ngọc nghe xong giận dữ: "Phu nhân tâm tính thiện lương, nhưng ta thì không ngậm nổi bồ hòn này! Cái thứ kia dựa vào việc lên giường với thái giám nên mới không bị hoạn, dám tung tin đồn như vậy, xem ta trừng trị y!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!