Chương 45: (Vô Đề)

Một cỗ oán khí tích ở ngực, Uông Chí rời khỏi kỹ viện về nhà, càng nghĩ càng tức. Hôm sau chuyện hắn mất mặt ở kỹ viện truyền khắp kinh thành, Uông đại nhân tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, dùng cây mây hung hăng đánh hắn, để hắn quỳ ở từ đường ăn năn.

Uông Chí thế nhưng chưa từ bỏ ý định, viết mấy phong thư sai người đưa cho Tiểu Như, chất vấn y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lời nói tràn ngập rõ ý đồ uy hiếp trả thù. Tiểu Như là tiểu quan tú bà tốn một số tiền lớn tài bồi mà thành, thông thạo viết văn, biết làm thơ.

Y viết một phong thư lâm ly thống thiết, nói mình một lòng cuồng dại với Uông Chí, rồi lại bày tỏ thân bất do kỷ không biết làm sao, cuối cùng nói:

"Mong công tử chuyên tâm đọc sách, sớm ngày đỗ đạt, sau đó chuộc ta ra ngoài. Ta đối với công tử một tấm chân tình, thượng thiên chứng giám."

Uông Chí đọc mà rơi nước mắt.

Nhiều ngày sau, Uông Phủ bắt đầu nới lỏng trông coi hắn. Đêm ấy hắn nhân lúc hạ nhân hầu hạ bên cạnh đều lui xuống nghỉ ngơi, chui qua lỗ chó ra ngoài, khẩn cấp muốn gặp Tiểu Như.

Lần trước ở kỹ viện bị người ta làm cho nhục nhã, Uông Chí không dám đi cửa chính, lòng vòng một hồi đến một ngõ tắt nhỏ vằng vẻ sau kỹ viện. Trước đây khi hắn không có tiền, từng vài lần từ nơi này đi vào cùng Tiểu Như thâu hoan, chưa bao giờ bị phát hiện.

Nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm chênh lệch nhau rất lớn, ngoài phòng gió đêm gào thét mà qua, Uông Chí lạnh đến mức hắt hơi vài cái.

Trong ngõ nhỏ yên tĩnh không một bóng người, bên trên chính là phòng của Tiểu Như. Cửa sổ phòng có mở, liêm trướng màu đỏ làm nổi bật ánh nến càng thêm kiều diễm, bên trong truyền đến tiềng cười đùa, mơ hồ là Tiểu Như cùng một người nam nhân khác. Uông Chí trong lòng cả kinh, lát sau bị phẫn nộ thay thế.

Chẳng phải đói với mình một tấm chân tình sao? Thế giờ là gì?

Hắn lấy một cây thang từ đống đồ đạc trong góc, đặt trên tường rồi chậm rãi trèo lên.

Hắn theo thói lỗi cũ đến bên ngoài cửa sổ, nín thở nghe ngóng, trong phòng truyền đến tiếng rên yêu kiều trầm thấp của Tiểu Như.

Thanh âm quen thuộc như vậy, Uông Chí cuồng nộ dâng trào.

Nam nhân kia nói:

"So với Uông Chí thì ta thế nào?"

Tiểu Như cười duyên đáp:

"Tiểu Vương gia nói đùa. Uông Chí kia dáng vẻ cũng tạm được, đao thật thương thật ngược lại không tốt. Thứ ấy giống như cây kim vậy, sau khi tiến vào chẳng có cảm giác gì cả, đâu có giống nam nhân."

"Thì ra là cái gối thêu hoa."

"Thật sự không dùng được, ngay cả một góc của vương gia cũng không sánh bằng. Nói cho tiểu vương gia biết..." Tiếp theo liền thêm mắm dặm muối kể chuyện Uông Chí ở trên giường vô dụng thế nào, tiểu vương gia ha hả cười vang.

Kỳ thật Uông Chí không vô dụng như vậy, nhưng Tiểu Như là muốn thế tử Tứ Vương gia cao hứng, nên không cố kỵ chi cả, lời nói ác độc, cực kỳ khó nghe.

Uông Chí cắn chặt răng, trong lòng tức giận, nghĩ thầm: tiểu quan vô sỉ, khinh người quá đáng, trước kia quả thật nhìn lầm người rồi. Hôm nay lão tử không giết ngươi sẽ không mang họ Uông! Ác niệm nổi lên, không bận tâm gì khác, hắn xoay người từ ngoài cửa sổ nhảy vào phòng.

Tiểu Vương gia và Tiểu Như đang vui vẻ với nhau, loáng thoáng nghe thấy cạnh cửa sổ có tiếng dộng, nhưng cũng không quá chú ý. Đột nhiên trong lúc đó, trước giường xuất hiện một bóng người, một mũi dao sắc nhọn đâm xuống hai người.

Tiểu Vương gia nằm sấp lên người Tiểu Như, không hề phòng bị sau lưng lập tức bị dao đâm trúng, đau đớn kêu lên: Ai đó!

Tiểu Như sắc mặt tái nhợt ngồi dậy, môi run run muốn hét lớn.

Chưa kịp mớ miệng, bị Uông Chí cứa cổ, lập tức ngã xuống giường tắc thở.

Trên lưng tiểu vương gia không ngừng chảy máu, nghiêng người muốn kêu cứu. Uông Chí đã gần như phát điên, dùng gối úp vào mặt vương gia, thanh âm kêu cứu của hắn không truyền ra được, con dao trong tay Uông Chí đâm lung tung lên người tiểu vương gia.

Đâm không biết bao lâu, tiểu vương gia đã không còn thở.

Uông Chí giết người xong, ngơ ngác nhìn cảnh tượng thảm thiết trước mắt, cuối cùng trở nên luống cuống hốt hoảng.

Hiện tại hắn trông như một huyết nhân, vội vội vàng vàng tìm kiếm trong tủ áo, lôi ra một bộ y phục mình hay lấy thay ở chỗ này trước đây, lau sạch vết máu trên người, trèo xuống dưới bằng cây thang dựng cạnh cửa sổ.

Trong ngõ tắt nhỏ vẫn im lìm như cũ, Uông Chí hỗn loạn, lảo đảo chạy trốn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!