Hoàng đế hỏi Khánh Tường: "Ban nãy người ăn cái gì?"
Khánh Tường vội trả lời: "Ban nãy nô tài ăn vài miếng trái cây, Hoàng hậu nương nương lại ban thưởng cho nô tài một chén rượu, sau đó mới bắt đầu đau bụng."
Nói cách khác, nô tài tối nay quy củ không ăn bậy ăn bạ, vấn đề là ở chén rượu của Hoàng hậu.
Qua hồi lâu, Hoàng đế chậm rãi nói với Thập Tam: "Ngươi vô cớ vào phòng, doạ Liễu Nhâm của ta chạy mất, tội không thể tha. Việc hôm nay, ngươi nói nên xử trí thế nào?"
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, trong tổ chức nếu trông thấy thứ không nên thấy, sẽ phải đâm mù hai mắt tạ tội. Vì thế Thập Tam nói: "Thần quấy nhiễu Hoàng Thượng nghỉ ngơi, là thần quá phận. Thần nguyện tự huỷ hai mắt, tạ tội với Hoàng Thượng."
Hoàng đế không ngờ y rõ ràng như thế, không khỏi nhíu mày: "Ta còn chưa nói phải trọng phạt, ngươi đúng là nóng nảy."
Khánh Tường vội vàng nháy mắt với Thập Tam: "Diệp Tướng quân chậm chạp chưa về, Mai Bình sự độc thủ trong nhà hẳn rất tĩnh mịch. Hôm nay Mai Bình sự quấy nhiễu thánh giá, để bù đắp sai lầm, đương nhiên nên hảo hảo trấn an Hoàng Thượng."
Hắn đặc biệt cẩn thận ghé sát vào tai Thập Tam nói: "Vừa rồi việc Mai Bình sự phạm phải, chính là tử tội. Nhưng Hoàng Thượng bình thường trạch tâm nhân hậu, nếu Mai Bình sự hầu hạ chu đáo, khiến Thánh Thượng cao hứng, chẳng những tội danh có thể miễn, sau này còn có vô số chỗ tốt. Huống hồ Diệp Tướng quân lại không ở nhà, việc này ngươi không nói, Hoàng Thượng không nói, Diệp Tướng quân sẽ không biết."
Thập Tam cúi đầu không đáp, sắc mặt xanh mét.
Hoàng đế thấp giọng nói: "Kêu người chuẩn bị Nam Hoa Điện cho tốt, tối nay mang Mai Úc vào đó."
Dứt lời đi về phía Thập Tam, vươn tay phải kéo y lên.
Thập Tam lúc này thật sự bị ép tới bước đường cùng. Luận võ công, trong hoàng cung cao thủ như lâm, y đương nhiên đánh không lại. Huống hồ đánh nhau trong hoàng cung, chỉ càng chứng thực cho tội danh của mình, đến lúc đó bị bắt thì hết đường chối cãi, chịu đủ sỉ nhục. Nếu muốn nhân cơ hội giết Hoàng đế, tội hành thích vua liên luỵ cửu tộc, Diệp Bùi Thanh đương nhiên không thể thoát khỏi liên can.
Nếu là trước kia, giết Hoàng đế đồng quy vô tận thì thôi, thế nhưng hiện tại y lại có một tia chần chờ.
Y không khỏi thấy hối hận: bản thân là ngựa mất móng trước, chẳng trách được ai. Lần trước sau đi gặp Hoàng đế, y nên chuẩn bị sẵn kế sách đối phó, nhưng chẳng làm gì cả, đúng là đáng đời. Giờ ngoại trừ tự sát, thật không còn cách nào khác.
Trước kia khi làm thích khách, trong răng có giấu độc dược, thời khắc nguy cấp có thể tự sát thân vong. Hiện tại muốn chết cũng không dễ như vậy, y lặng lẽ từ trong tay áo rút ra một cây tế châm, tuỳ thời chuẩn bị đâm vào người mình.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám ngoài cửa nói thầm vài câu với Khánh Tường. Khánh Tường vội vàng bẩm báo với Hoàng đế: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, lão thái thái của Mục Quốc phủ bệnh nặng. Cửu Vương gia đặc biệt tới đón Mai Úc về nhà, hiện tại đang chờ dưới lầu."
Hoàng đế khó chịu híp mắt: "Bệnh cũng thật đúng lúc."
Khánh Tường không dám lên tiếng.
Thập Tam vừa nghe sự tình có biến, vội vàng nói: "Diệp Tướng quân xuất binh bên ngoài, lão thái thái tưởng niệm tôn tử sốt ruột, thân thể vẫn không tốt. Nếu Tướng quân trở về, lão thái thái qua đời, Mai Úc thật sự không thể giải thích với Tướng quân."
Hoàng đế mất hứng nhìn Thập Tam.
Trong lòng hắn rõ ràng: Cửu Vương gia đêm nay nếu không đòi được người, chỉ sợ sẽ nháo tới tận chỗ Thái Hậu. Rốt cuộc, hắn phiền muộn phất tay: "Lui xuống đi!"
Thập Tam tìm được đường sống trong chỗ chết, vội vàng dập đầu với Hoàng đế, theo Cửu Vương gia rời đi.
Thì ra sau khi Mai Úc xuất môn, lão thái thái chung quy vẫn lo lắng, xin Cửu Vương gia vào cung hỗ trợ trông nom. Cửu Vương gia sai một tiểu thái giám chú ý đến động tĩnh trong yến hội, nghe nói Mai Úc biến mất khỏi bữa tiệc một thời gian khá dài, cảm thấy không ổn, lúc này mới nhanh chân chạy đến nói lão thái thái bệnh nặng, phải đón Mai Úc về nhà.
Thập Tam đem tất cả mọi chuyện nói với lão thái thái và Cửu Vương gia, từ đó về sau cáo ốm ở nhà, ngay cả Đại Lý Tự cũng không đi.
Thập Tam sau một đêm mất ngủ, suy xét cẩn thận quyết định không thể duy trì tình trạng hiện tại, phải chuyển thủ vi công. Bắt đầu từ hôm ấy, y bèn âm thầm lên kế hoạch ám sát Hoàng đế. Trước kia trong tổ chức, nhiệm vụ ám sát Hoàng đế từng có vài lần, nhưng không ai còn sống trở về. Muốn giết Hoàng đế, phải thần không biết quỷ không hay, bản thân có thể trốn thoát, mà không được liên luỵ đến bất cứ kẻ nào.
Mười ngày sau, Diệp Bùi Thanh phái một tiểu binh đến truyền tin: đại quân ngày mai sẽ đến nơi.
Mục Quốc phủ sớm đã chuẩn bị chào đón Diệp Bùi Thanh, trên dưới vui mừng, giăng đèn kết hoa, so với đón năm mới còn náo nhiệt hơn. Người đến tặng lễ chúc mừng cơ hồ muốn đạp nát cửa.
Sau khi tiểu binh thông báo tin tức, giao cho Thập Tam một bức thư.
Trong thư viết: "Canh ba tối nay, gặp nhau dưới cầu Phượng Dương ở ngoại ô, có chuyện quan trọng cần thương lượng."
....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!