Chương 39: Xin thế tử hay chuyên tâm đánh giặc

D

ương Uẩn từ lúc có được bằng chứng mới, liên tiếp vài ngày sau đều ở Đại Lý Tự và Hình bộ lật xem hồ sơ của mấy năm về trước.

Mạc Khánh Văn cái tên này thật sự rất lạ, ai cũng không nhớ ra vị ấy, cuối cùng, Dương đại nhân ra lệnh cho Hình bộ và Đại Lý Tự, kêu mọi ngừng ngừng công việc đang làm, tập trung toàn lực tra tìm thân phận của Mạc Khánh Văn.

Thập Tam cũng gia nhập đội ngũ tra hồ sơ, mỗi ngày đều cắm đầu trong Đại Lý Tự, không dám có khắc nào chậm trễ. Thập Tam hơi có ấn tượng với Mạc Khánh Văn, nghĩ thầm, chưa biết chừng mình đã từng đọc qua vụ án này rồi. Vì thế y chuyên chú lật xem các bản án cũ, so với người khác còn nhanh hơn.

Hôm ấy, khi y đang xem một vụ án xét nhà của vài năm trước, từ trong một chồng hồ sơ tìm thấy cái tên Mạc Khánh Văn.

Mạc Khánh Văn chỉ là tiểu nhân vật, nhưng lại liên quan đến một đại án năm xưa.

Đương kim Hoàng đế Nham Tiêu không phải con trai trưởng, vốn được phong làm Liêu Vương, Thái Tử bấy giờ tên là Nham Cảnh. Khi Nham Cảnh hai mươi ba tuổi, bị tố giác mưu phản.

Lúc ấy các thuộc hạ của Thái tử trăm miệng một lời, trung thành hộ chủ, nhưng có một thân tín tên là Thôi Ân đột nhiên làm phản, ra mặt làm chứng Thái Tử mưu phản. Mưu phản là tội ác tày trời, Thái Tử bị nhốt vào thiên lao chờ xử lý, vài ngày sau lại bị phát hiện chết trong ngục.

Chúng thuộc hạ đều bị tử hình, không ai còn sống, trong lúc hỗn loạn không biết kết cuộc của Thôi Ân ra sao.

Chuyện đã qua từ lâu, chẳng ai biết năm đó phế Thái tử mưu phản là thật hay giả, nó trở thành một nghi án xưa cũ. Liêu Vương được lập làm tân Thế tử, vụ án phế Thái tử mưu nghịch không giải quyết được gì.

Mười năm sau, sau ngày thứ mười Liêu Vương đăng cơ, trên thành lâu của kinh thành đột nhiên treo một cỗ thi thể, vết máu loang lổ, bị tra tấn đến mức không còn ra hình người. Cẩn thận quan sát, thế nhưng phát hiện ra cái xác này chính là Thôi Ân

-kẻ đã bán đứng phế Thái tử.

Hoàng đế giận dữ, hạ lệnh cho người truy tra hung thủ. Tra xét hơn một năm ròng mà chẳng hề tiến triển, Hoàng đế càng thêm nghi ngờ, bắt đầu giận chó đánh mèo. Trong triều ai mà phạm lỗi dù chỉ rất nhỏ cũng bị bãi chức, lòng người hoảng hốt không thôi.

Năm ấy sau khi Nham Cảnh chết, gia tộc Mạc thị của Thái tử phi đương nhiên bị ảnh hưởng, chưa gượng dậy nổi, chức quan cũng càng ngày càng nhỏ. Vốn đã vô quyền vô thế, cố tình sao một con cháu Mạc thị không biết trời cao đất rộng, đắc tội Tấn Vương.

Tấn Vương lòng dạ hẹp hòi, cáo trạng với Hoàng đế, rằng gia tộc Mạc thị vẫn mang lòng oán hận với phế Thái tử, chưa biết chừng Thôi Ân là do bọn họ giết. Hoàng đế vốn tâm trạng không được tốt, sao chịu nổi khiêu khích.

Căn cứ theo nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể buông tha, Hoàng đế tàn nhẫn, diệt gia tộc Mạc thị.

Mạc Khánh Văn trong miệng Dương Uẩn, chính là đứa con nhỏ nhất của Mạc gia.

Nếu đã biết được thân phận của Mạc Khánh Văn, vậy những gì tiếp theo càng dễ đoán.

Nội dung trong mấy bức thư kia, chỉ sợ cũng là ám chỉ thân phận thật sự của Vương Hoán chính là Mạc Khánh Văn, mai danh ẩn tích đến bên cạnh Tấn Vương, đợi thời cơ báo thù.

Thập Tam nghĩ thầm: mấy phong thư này nếu là do Diệp Bùi Thanh vu oan hãm hại, như vậy chiêu này so với mình cao tay hơn.

Vụ án của Vương Bân, chẳng qua là chút cừu hận giữa hắn và Tấn Vương. Đối với Hoàng đế mà nói, mạng của một thư đồng chẳng tính là gì, hắn sẽ không để vào mắt. Bởi vậy, mặc dù Vương Hoán có động cơ giết người, Dương Uẩn không nhất định sẽ tin, Hoàng đế cũng bảo hắn tiếp tục điều tra.

Nhưng là Mạc Khánh Văn thì không giống. Hoàng đế phẫn nộ với cái chết của Thôi Ân như vậy, chứng tỏ hắn chột dạ với vụ án của phế Thái tử. Cho dù thế nào, án mưu nghịch của phế Thái tử và án của gia tộc Mạc thị là vết nhơ của Hoàng đế, ghét nhất là bị người ta nhắc tới.

Hiện giờ thân phận thật của Vương Hoán là Mạc Khánh Văn, đúng lúc đâm đúng vào chỗ đau của Hoàng đế. Bởi vậy, mặc dù Dương Uẩn không quá tin vào tính xác thực của mấy phong thư này, Hoàng đế cũng không để hắn tiếp tục điều tra nữa.

Nhưng Mạc Khánh Văn này chỉ xuất hiện vài lần trong gia phả của Mạc thị, Dương Uẩn tra xét cũng không tra được là ai. Thập Tam tin vào năng lực của Dương đại nhân, vừa không ám chỉ, cũng không nhiều chuyện, chỉ im lặng ở Đại Lý Tự xem hồ sơ giết thời gian.

Cuối cùng, hôm nay một tiểu quan viên hưng phấn ngẩng đầu lên từ trong đống hồ sơ:

"Tìm được rồi! Tìm được rồi! Mạc Khánh Văn là con cháu bên ngoại Thái tử phi của tiền Thái tử, hậu duệ của gia tộc Mạc thị!"

Đây thật sự không phải tin tức tốt, Dương Uẩn nghe xong có hơi kinh ngạc, chẳng hề tươi cười, ngược lại kêu tiểu quan viên chớ có nhiều lời. Tiểu quan viên nghĩ thầm: chẳng phải hắn lập công sao, thế nào mà mặt Dương đại nhân lại nhăn nhó thành cái dạng này.

Dương Uẩn nhíu mày, cái mũi và cặp mắt dúm vào cùng một chỗ, rốt cuộc dậm chân, tiến cung báo cáo với Hoàng đế.

Không biết Dương Uẩn và Hoàng đế đã nói những gì, vụ án của Tấn Vương như Thập Tam sở liệu, cứ thế chấm dứt.

Vụ án kết thúc, ai nấy đều thoải mái rất nhiều, ngay cả bầu trời cũng cảm thấy sáng sủa hơn so với ngày thường. Dương Uẩn vì muốn cảm ơn sự vất vả của mọi người mấy ngày vừa qua, cười tủm tỉm mời mọi người cùng đi uống rượu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!