Thân thể của Thập Tam rốt cuộc cũng khá lên, Diệp Bùi Thanh không muốn để y bức bối trong phủ, bèn đánh tiếng với Đại Lý Tự, cho y treo danh. Bắt đầu từ hôm nay, sáng sớm hắn cùng Thập Tam xuất môn, trước đưa y tới Đại Lý Tự bố trí ổn thỏa, rồi chính mình mới vào triều. Sau khi tan triều, cùng nhau về phủ.
Đồng nghiệp biết Thập Tam là phu nhân của Diệp Bùi Thanh, đều khách khách khí khí, không dám biểu hiện quá thân thiện. Vừa mới đến, nên Thập Tam không quá quen với cách viết tấu chương, có một Bình sự tên là Ngụy Duy thấy vậy, bèn chỉ điểm giúp y. Thập Tam dù sao cũng không hiểu, khiêm tốn lắng nghe, yên lặng học tập. Ngụy Duy chỉ là tiểu quan, vô quyền vô thế, tuổi cũng không lớn.
Hắn thấy Thập Tam tuy rằng xuất thân thế tộc, nhưng không có thói xấu ăn chơi trác táng, trong lòng liền có hảo cảm với y. Hai người chức vụ giống nhau, chuyện cần thảo luận cũng nhiều, thế nên có vẻ thân thiết hơn chút.
Tối nay về phủ, Diệp Bùi Thanh thấy tấu chương của Thập Tam viết có tiến bộ, cười nói: "Viết không tồi. Học nhanh như vậy, sau này ta phải viết sổ con gì đó, để cho ngươi làm tất."
Thập Tam cũng không nghĩ nhiều, nói: "May có Ngụy Bình sự."
Diệp Bùi Thanh nói: "Vậy sao?" Hắn nghĩ nghĩ vừa cười vừa nói: "Có người hỗ trợ thảo luận cũng tốt, nếu ngươi không hiểu, về nhà hỏi ta cũng vậy. Làm được việc thì tốt, nhưng đừng quá mệt mỏi."
Chưa đến năm ngày, Ngụy Duy đã bị người của Đại Lý Tự điều tới Thái học quản lý điển tịch, chức quan cao hơn nửa phẩm, nhưng cơ hội lên chức không lớn, minh thăng ám biến (bên ngoài thì có vẻ thăng quan nhưng thực chất là bị giáng chức). Từ đó về sau mọi người mắt xem mũi, mũi nhìn tim, ngoại trừ việc cần thiết, không ai dám nhiều lời với Thập Tam nữa.
Thập Tam chưa bao giờ có tâm tư nào khác với Ngụy Duy, chỉ cho rằng Ngụy Duy bị điều đi là do Lại Bộ điều chỉnh, hoàn toàn không biết là Diệp Bùi Thanh nhúng tay sau lưng, không suy nghĩ nhiều. Hồ sơ của Đại Lý Tự vô số, Thập Tam lại có hứng thú với việc này, lúc nhàn rỗi bèn lật xem hồ sơ, im lặng không nhiều chuyện.
Chiều nay Thập Tam đi ngang qua hoa viên, nghe thấy hai nha hoàn ngồi ở chòi nghỉ mát thảo luận với nhau. Y đi đường rất nhẹ nhàng, hai nha hoàn kia lại quay lưng về phía y, cho nên không phát hiện ra Thập Tam đến gần.
Một nha hoàn nói: "Ngươi có nghe nói không? Mấy hôm trước trong viện Thế tử lại xảy ra chuyện."
Người kia hỏi: "Chuyện gì?"
"Nghe đồn thế tử phu nhân ngày đầu tiên vào cửa đã xử trí một nha hoàn bồi giá, vì vậy thế tử mất hứng, muốn nạp thiếp. Phu nhân không chịu, sau khi hai người cãi nhau, phu nhân giận dỗi đến viện của lão thái thái cáo trạng, rồi ở lại viện của lão thái thái không về."
Nha hoàn kia bắt đầu tò mò: "Sau đó?"
"Thế tử nghĩ y không trở lại cũng tốt, vui vẻ chọn ra một cô nương, ít ngày nữa sẽ thu vào trong phòng. Nghe người ta nói, ngay cả ngày sinh tháng đẻ đều hỏi kỹ càng, lập tức gả đi, kết quả bị phu nhân biết được, không đợi phân trần giết luôn."
"Thử tử thảm rồi."
"Còn phải nói, hai người ở trong viện cãi nhau. Thế tử tính tình tốt, không dám cứng rắn với phu nhân, cuối cùng nén giận ngậm bồ hòn, đến bây giờ vẫn còn khó chịu đó."
"Phu nhân lợi hại như vậy?"
"Ai bảo xuất thân của phu nhân tốt vậy chứ, cộng thêm lão thái thái chống lưng. Hai ngày trước thế tử lại được phu nhân cứu một mạng, chỉ sợ thế tử cả đời đều phải bại dưới tay phu nhân, đáng thương thay, ngay cả nạp thiếp cũng không được."
Thập Tam thình lình lên tiếng: "Ngươi nghe ai nói như vậy?"
Hai nha hoàn hoảng sợ, thấy là Thập Tam, lập tức ba hồn bay mất hai hồn, vừa khóc vừa dập đầu cầu xin tha thứ. Một nha hoàn nhỏ tuổi hơn khóc nói: "Phu nhân tha mạng! Trong phủ đều truyền như vậy, ta cũng chỉ nghe nói vậy thôi. Nghe đâu là do Diệp Lâm bên cạnh thế tử nói, chúng ta đều tưởng là thật."
Thập Tam cúi đầu suy nghĩ, hiểu được là Diệp Bùi Thanh sai Diệp Lâm làm như vậy, bản thân thì vô duyên vô cớ thành cái bia ngắm để người ta chỉ trích, cảm thấy không thoải mái.
Đây là chuyện thứ nhất.
Vài ngày sau lại xảy ra một việc.
Hơn chục ngày trước Thập Tam bị thương suýt chết, Diệp Bùi Thanh hoảng hốt bất an, cẩn thận hầu hạ sợ chọc y tức giận. Hiện tại thân thể y đã tốt lên, tâm tình của Diệp Bùi Thanh cũng phấn chấn theo, lại bắt đầu chứng nào tật nấy. Tối nay hắn dùng chân khí giúp Thập Tam bức độc tố, sau khi hoàn thành Thập Tam lại mất hết khí lực hôn mê bất tỉnh. Diệp Bùi Thanh nhìn người ngất lịm trước mặt, ý đồ xấu nổi lên.
Người trên giường hai mắt nhắm nghiền, thân thể còn ướt đẫm mồ hôi, khiến áo lót tiết khố cũng trở nên bán trong suốt, hình dáng cơ thể như ẩn như hiện. Trái cấm thì ngon nhất, quả nhiên Diệp Bùi Thanh định lực tiêu tan, yết hầu vừa khô vừa nóng. Hắn do dự chưa đến một lát, liếm liếm môi, rốt cuộc thuận theo tâm ý, cúi đầu hôn xuống.
Càng hôn càng mất khống chế, lát sau, quần áo của Thập Tam đã bị cởi sạch.
Thứ kia của hắn sớm đã cương cứng phát đau, Diệp Bùi Thanh cọ vài phát lên người y, căn bản không giải được khát, ngược lại càng thêm khó chịu. Thập Tam bị hắn xếp đặt thành tư thế cực kỳ liêu nhân, mà Diệp Bùi Thanh chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, phiền muộn nóng nảy.
Rốt cuộc hắn quyết định bí quá hóa liều, nhét vật kia của mình vào trong miệng Thập Tam.
Nhét nửa ngày cũng chỉ tiến vào được một chút, Diệp Bùi Thanh đầu đầy mồ hôi, nhưng như phát nghiện muốn dừng mà không được. Khớp hàm của Thập Tam nhắm chặt, Diệp Bùi Thanh làm cách nào cũng không mở ra được, đang oán giận sao lại chặt thế cơ chứ, thì thấy Thập Tam nhíu nhíu mày. Hắn trong lòng trầm xuống, vội vàng bứt ra, dùng chăn bao cơ thể mình lại.
Thập Tam chậm rãi mở to mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!