Chương 24: Trong lòng Diệp Bùi Thanh lại nhiều thêm một việc

Từ sau ngày đó, quan hệ giữa hai người đã hơi dịu đi. Diệp Bùi Thanh cứ cách ba ngày lại thay Thập Tam vận công bức độc, đả thông kinh mạch, không chấp nhất việc tiếp xúc thân mật nữa, ngược lại thích ôm y ngủ, nói chuyện phiếm.

Thập Tam vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận. Từ nhỏ y đã là kẻ cô đơn, một thân một mình, sớm đã thành thói quen. Chưa nói đến ấn tượng với Diệp Bùi Thanh, chỉ cần trong cuộc sống xuất hiện thêm một người khác đã là sự thay đổi rất lớn, huống hồ người này chấp nhất muốn cùng mình có quan hệ thân thiết khăng khít.

Nhưng Diệp Bùi Thanh đích xác có ân với y, không thể nghi ngờ. Chẳng những hắn trợ giúp y đả thông kinh mạch, mấy ngày nay còn dạy y võ công và nội công tâm pháp. Diệp Bùi Thanh đương nhiên không biết Thập Tam từng luyện võ, hết thảy đều bắt đầu từ cái cơ bản nhất, khiến Thập Tam rất bất đắc dĩ, nhưng cũng phải bội phục sự kiên nhẫn của hắn.

Có điều, ân tình cùng động tâm, dù sao cũng là hai việc khác nhau.

Cho nên, Thập Tam có phần buồn rầu.

Diệp Bùi Thanh hiện tại còn chưa hiểu rõ, nghĩ rằng Thập Tam là lão bà của hắn, chỉ cần bản thân theo khuôn phép cũ không bức bách, Thập Tam sớm muộn gì cũng trở thành người của hắn. Thế nên hắn vô tội. Thập Tam quen cô độc rồi, cũng chưa biết cuối cùng bản thân có chấp nhận được Diệp Bùi Thanh hay không, nếu không thể, hiện tại là y đang lừa gạt lợi dụng tình cảm của Diệp Bùi Thanh, khiến người ta khinh thường.

Y thật sự không để ý việc trong tương lai Diệp Bùi Thanh có thay lòng đổi dạ hay không, có nạp thiếp hay không. Nam nhân nạp thiếp nối dõi tông đường, là thiên kinh địa nghĩa, Thập Tam ngược lại không coi đó là vấn đề lớn. Nếu có một ngày phải tách ra, y tuyệt đối sẽ không đau khổ lưu luyến.

Vì thế, y cảm thấy mình đang mắc nợ Diệp Bùi Thanh, cả người không được tự nhiên.

Hôm nay, Diệp Bùi Thanh giúp y bức độc tố, thu liễm chân khí, nằm ở trên giường nhìn y.

Thập Tam bị hắn nhìn mà da đầu phát run, bèn hỏi: "Ngươi có chuyện gì cần ta giúp à?"

Diệp Bùi Thanh cười đáp: "Không có gì, ngươi cứ ở bên cạnh ta là được rồi."

Thập Tam cúi thấp đầu không lên tiếng, nhưng nghĩ tới một việc: "Mấy hôm trước nghe Quốc công nói, Hoàng Thượng có ý triệu kiến ta?"

Diệp Bùi Thanh cười nói: "Không nói rõ, ta giả vờ như không hiểu. Nơi chướng khí mù mịt như hoàng cung, không đi cũng thế. Ngươi tò mò?"

Thập Tam lắc đầu: "Không phải. Chỉ là chưa gặp hoàng đế bao giờ, thấy cũng mới mẻ."

Diệp Bùi Thanh cười nói: "Một lão già gần năm mươi tuổi, háo sắc đến độ thân thể tàn tạ, có gì đáng xem chứ?"

Thập Tam nói: "Dù sao ngươi cũng dính chút huyết thống hoàng thân quốc thích, lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám nói."

Diệp Bùi Thanh nói: "Còn chưa là gì. Lão già kia đã bao tuổi rồi, mà cả ngày vẫn cung nạp phi tử, không ít thiếu niên đệ tử tuấn tú trong triều, đều từng bị hắn lâm hạnh."

Thập Tam nhướn mày: "Ngươi chưa bị hắn... lâm hạnh đấy chứ?"

Diệp Bùi Thanh liếc mắt nhìn y: "Phu quân ngươi tuy rằng phong lưu tuấn nhã, may sao lại không thuộc loại hình hắn yêu thích. Hắn thích kiểu thư sinh nhu nhược. Trong triều có một số đại thần vì đường làm quan, đem chính con ruột mới hơn mười tuổi của mình đưa vào trong cung phụng dưỡng hắn một thời gian. Có mấy người còn bị hắn chơi đùa tới chết, khi nâng vào hoàng cung còn sống, lúc khiêng ra đã thành ma."

Thập Tam không nói gì.

Diệp Bùi Thanh cười nói: "Ngươi nghĩ gì vậy? Để ta đoán thử. Ngươi chắc chắn đang nghĩ: như vậy so ra, thế tử bình thường khiến người ta nghiến răng nghiến lợi đúng là thuận mắt hơn. Ngươi không tình nguyện gả cho một nam nhân, cảm thấy không hợp tâm ý, nhưng chẳng ngờ lại có người vô sỉ như Hoàng Thượng, phi tần của hắn mới là người thê thảm nhất trên đời này.

Có phải không?"

Thập Tam nói: "Bản lĩnh dát vàng lên mặt của thế tử, không ai có thể sánh kịp."

Diệp Bùi Thanh cười nói: "Ngươi không muốn nghe ta nói chuyện, có thể chặn miệng ta lại nha."

Dứt lời ôm y làm loạn, màn đêm buông xuống liền thiếp đi.....

Ngày hôm đó Thập Tam ở trong viện của lão thái thái thương lượng sự tình, canh ba mới đi ra. Dì Triệu vốn theo hầu cạnh y, nửa đường thì bị đau bụng, vì thế Thập Tam nói: "Ngươi về trước đi mao xí, ta muốn tản bộ một lát."

Dì Triệu vội vàng đáp ứng, chạy nhanh đi.

Cuối thu rét lạnh, ban ngày lại có một trận mưa nhỏ. Đa số mọi người đều đã tiến vào giấc ngủ, Thập Tam thổi tắt nến cầm theo, bước trên lối nhỏ ở hoa viên tối tăm, rũ mắt đi thong thả. Khi y làm thích khách đã sớm thích ứng với bóng đêm như vậy, không hề cảm thấy khủng bố, ngược lại có cảm giác an toàn kỳ lạ, và quen thuộc.

Trong bóng đêm như thế này, y luôn luôn chiếm ưu thế.

Đột nhiên giữa lúc đó, trong tiểu viện xa xa bất chợt có bóng người lóe qua, Thập Tam bất động thanh sắc co thân thể lại, gắt gao theo dõi hắn. Trong khoảnh khắc ánh trăng chiếu lên khuôn mặt người nọ, rồi lại ẩn khuất sau bóng tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!