Chương 23: Nếu là anh vợ, đương nhiên bụng làm dạ chịu

Việc tìm kiếm giải dược không thể chậm trễ, Nhị Nhẫn nhanh chóng rời đi. Thập Tam bảo hộ Diệp Bùi Thanh có công, người trong Mục quốc phủ đến tặng lễ nối liền không dứt. Lão thái thái cảm thấy rất có thể diện, chặn lời mọi người, vui đến mức gặp ai cũng nói: "Ngươi xem cháu dâu ta giỏi giang cỡ nào, vậy mà vẫn có người trách ta bất công." Ngay cả Mục quốc công cũng kêu người đưa tới hai củ sâm núi ngự ban.

Không ngờ nhất chính là, chẳng biết ai nói với Hoàng Thượng chuyện này, biến Thập Tam thành một tuyệt thế mỹ nhân tư thế oai hùng hiên ngang. Sau khi Hoàng Thượng nghe kể xong, ở trên triều sai người tra rõ hung thủ, còn tán thưởng Thập Tam vài câu, có ý muốn gặp Thập Tam. Diệp Bùi Thanh tạ ơn Hoàng Thượng, nhưng vờ câm điếc không hiểu, sự tình cứ như vậy cho qua.

Cơ mà quan hệ giữa Diệp Bùi Thanh và Thập Tam vẫn không có tiến bộ. Sau khi Diệp Bùi Thanh bị sư phụ cùng tổ mẫu giáo huấn, hình như có chút sở ngộ. Hắn có tâm lấy lòng, nhưng bất hạnh không có cơ hội, ngay cả lúc vì Thập Tam bức độc tố cũng phải quy củ, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn chết cũng không chịu thừa nhận chính mình động tâm, chỉ nói "Phu nhân liều mình cứu ta, ta cực kỳ cảm kích", hai người ngược lại trở nên khách khí.

Tình trạng đó cứ kéo dài như vậy cho đến ngày một phong thư từ Dung Châu cách xa ngàn dặm được đưa tới trên tay Thập Tam.

Chuyện là thế này.

Thân sinh đại ca của Mai Úc

- Mai Thiên làm quan địa phương ở Dung Châu, tuy cai quản chưa đến mức gọn gàng ngăn nắp, nhưng thái độ làm người cũng coi như công chính, không phạm phải sai lầm lớn gì. Nhưng ngày ấy, hắn lại cố tình gặp phiền toái.

Thì ra tiểu nhi tử của Bát Vương gia

-Nham Chính Chiêu được Thánh Thượng phong làm khâm sai đại thần, nơi nơi thay Thánh Thượng khảo sát chính tích của quan viên. Nham Chính Chiêu này không biết nghe theo đề nghị của ai, sau khi tới Dung Châu, liền bắt chước việc phong nhã trong hí khúc, để mọi người lại trong quan dịch, chỉ mang theo vài tuỳ tùng cải trang vi hành. Lần tìm hiểu này, tìm hiểu tới tận nông thôn.

Lúc đó trời mưa, sự thật xem ra kém sự phong nhã trong hý khúc, khâm sai đại thần bước trên con đường đất lầy lội ở thôn làng giữa núi, vừa mắng vừa đi đường. Thôn dân thấy nhóm người này tướng mạo quần áo bất phàm, lại hùng hùng hổ hổ tựa hồ chưa chịu khổ bao giờ, bèn hỏi bọn họ từ đâu tới.

Nham Chính Chiêu từ chối nửa ngày, mỉm cười ngậm miệng không đáp. Các tuỳ tùng nhanh nhảu nói "Đây là khâm sai đại thần."

Chuyện trong hí khúc thế mà xảy ra ngoài đời thực, nhóm thôn dân sợ hãi than thở. Toàn bộ nam nữ già trẻ trong thôn đều chạy tới xem náo nhiệt, ngay cả người ở thôn bên nghe được tin, cũng chạy tới. Bọn họ quỳ đầy sân, kéo lão bà xách con nhỏ, thậm chí còn hô "Thanh thiên đại lão gia." Trong đó có một thôn dân khóc lóc nói mình có oan khuất, xin Thanh thiên đại lão gia làm chủ.

Thanh thiên đại lão gia cải trang vi hành chính là chờ điều này, bèn tỉ mỉ nghe thôn dân kể lại sự tình, cũng đáp ứng vì hắn chủ trì công đạo.

Thì ra thôn dân này tên là Vương Sơn, muội muội của hắn khi mất, tử trạng có điểm quỷ dị. Muội muội hắn trời sinh tính tình mạnh mẽ, từng cùng hàng xóm có mâu thuẫn, kết quả đêm xuống liền ăn thuốc chuột mà chết. Vương Sơn một mực chắc chắn do hàng xóm làm, kéo hàng xóm lên huyện nha báo án.

Không khéo vị quan huyện lúc ấy đang muốn từ nhậm, hai người lại là dân chúng bình thường, không có bối cảnh gì. Hắn đâu thèm để ý nhiều, tuỳ tiện điều tra còn chưa tính, nói đích thực là ăn nhầm thuốc chuột, không có dị trạng.

Vương Sơn đương nhiên khó chịu, lời ngay lẽ thẳng nói huyện nha không phân xử cho hắn, phải đến phủ nha cáo trạng, nhất định phải vì muội muội chủ trì công đạo. Nhưng phủ nha ở quá xa, cần tiền đi đường, xong lại đến ngày mùa, rồi lão bà sinh con, chuyện chủ trì công đạo liền quên béng đi mất, cho đến hôm nay có vị đại lão gia ở đây mới nhớ ra.

Hắn đương nhiên không nhắc tới việc mình quên giải oan, chỉ nói huyện nha lúc ấy điều tra sơ sài, quan sai trong nha môn thấy có lợi mới làm việc, càng nói càng ủy khuất, nức nở khóc.

Nham Chính Chiêu bèn bảo sẽ giúp hắn tra rõ việc này.

Sau đó hắn đi thẳng đến phủ nha.

Mai Thiên ở phủ nha chờ khâm sai đại thần, đợi vài ngày chẳng thấy người đâu, kết quả nghe nói Nham Chính Chiêu đang chơi trò cải trang vi hành, vội chạy nhanh tự mình đi nghênh đón. Nham Chính Chiêu không thể để Mai Thiên đi một chuyến vô ích, hơn nữa vi hành cũng đủ ghiền, bèn cười theo hắn quay về.

Sau khi đón gió tẩy trần xong xuôi, hắn liền hỏi tới vụ án của muội muội Vương Sơn.

Mai Thiên lơ mơ, ngây ngốc một lát mới hiểu ra.

Vụ án này lúc ấy xác thực điều tra không tốt, nhưng Mai Thiên ở phủ nha, căn bản còn chưa trông thấy đơn kiện của Vương Sơn. Việc này tỏ rõ sự thích thú khi làm Thanh thiên đại lão gia của Nham Chính Chiêu, Mai Thiên vội vàng chạy đi tìm hồ sơ, tư liệu cho hắn, để Nham Chính Chiêu điều tra.

Không có bọ cánh cam thì đừng ôm đồ sứ sống(*). Nham Chính Chiêu chỉ là hoàng gia đệ tử hết ăn lại nằm, sao biết phá án. Hoàng Thượng phong cho hắn làm khâm sai đại thần, ấy là bởi sủng ái hắn, để hắn giả vờ thị sát một chút, khoe khoang cái gọi là phong phạm hoàng gia, nhân tiện du sơn ngoạn thủy. Hắn lại thực sự nghĩ mình có năng lực.

(*: Câu này đại để là không có năng lực thì đừng tinh vi:D)

Vì thế hắn tra xét nửa ngày cũng không tìm ra nguyên cớ.

Đến đây, Mai Thiên liền phạm sai lầm. Khâm sai đại thần nói muội muội của Vương Sơn chết oan, nàng nhất định thành oán quỷ, không bằng chứng cũng phải tự tạo ra bằng chứng, để bảo toàn thể diện cho khâm sai đại thần, làm một Thanh thiên đại lão gia danh xứng với thực. Đáng tiếc, Mai Thiên dù sao vẫn còn trẻ, không nghĩ đến điểm này.

Nham Chính Chiêu không điều tra ra, mất hứng. Thể diện của hắn gặp khó khăn nha, bèn nói phải tra rõ sự vụ lớn nhỏ của Dung Châu.

Mai Thiên sốt ruột cả người đổ mồ hôi. Tục ngữ nói "tam niên thanh Tri Phủ, mười vạn tuyết hoa ngân" (ba năm làm Tri Phủ thanh liêm cũng phải được mười vạn lượng bạc trắng), ai trong nha môn mà chẳng cất giấu một vài chuyện, căn bản không muốn để người khác tra. Nên làm thế nào bây giờ?

Lúc này lão bà của Mai Thiên mới nhắc nhở hắn: "Đệ đệ của ngươi chẳng phải đã gả cho thế tử của Mục quốc công sao? Ngoại tổ phụ của Diệp Bùi Thanh là Cửu Vương gia, Cửu Vương gia và Bát Vương gia có quan hệ rất tốt, nếu Cửu Vương gia nói giúp, phỏng chừng sẽ đỡ hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!