Chương 15: Kết quả khi coi lão hổ là mèo mà nuôi

Kinh thành Thiên quốc có ba cảnh đẹp lớn, suối Bác Nhạn trong suốt thấy đáy của chùa Bác Nhạn, ba mươi dặm hoa đào dưới chân núi Hoàng Hoa, lá phong như lửa trên núi Tuyết Vân ở ngoại ô.

Suối Bác Nhận mát lạnh xanh biếc, bốn phía là thương tùng vờn quanh, là dòng nước thanh lương giữa ngày hè. Khi hoa đào ở núi Hoàng Hoa nở rộ, tựa như có rặng mây son hạ xuống trần, rực rỡ kỳ ảo. Đến mùa thu, trên núi Tuyết Vân lá đỏ phủ đầy, tầng tầng lớp lớp, hiên ngang đón gió.

Giờ đang dịp cuối thu, Diệp Bùi Thanh chuẩn bị tốt xe ngựa, báo với lão thái thái một tiếng, định mang theo Thập Tam ra ngoài thành ngắm lá phong, giải sầu.

Lão thái thái tất nhiên là cao hứng, nói:

"Vào cửa gần một tháng, ra ngoài chơi cũng tốt."

Diệp Bùi Thanh cười trả lời, trong lòng cũng là bất đắc dĩ.

Mấy hôm nay đều nghe theo kế sách của Diệp Lâm, Diệp Bùi Thanh đặt mua y phục, đồ chơi cho Thập Tam, thậm chí còn hỏi thăm sở thích của y khi chưa xuất giá, tìm cho y mấy cuộn tranh chữ, lại nghe nói y thích những thứ lông xù gì đó, bèn mua cho y một con mèo béo mượt lông dày.

Tiền tiêu không ít, nhưng ai kia ngay cả một nụ cười cũng chẳng buồn cho hắn.

Dì Triệu biết hai người đang giận dỗi nhau, lòng như lửa đốt, âm thầm khuyên Thập Tam:

"Thế tử đối với công tử xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, công tử ngàn vạn lần đừng lạnh nhạt như vậy nữa, mau mau nhận lỗi với thế tử, hầu hạ một đêm thì tốt rồi."

Thập Tam không nói gì, chỉ cúi đầu, yên lặng lật xem danh sách hạ nhân các viện trong phủ mà Ngô quản sự đưa tới.

Dì Triệu thấy sắc mặt của Diệp Bùi Thanh càng ngày càng xấu, bồi tội nói:

"Thế tử thứ tội, thân thể công tử không tốt, mấy hôm nay thường xuyên ho khan ngủ không đủ giấc, xin thế tử tha thứ."

Diệp Bùi Thanh lạnh lùng nói: "Y là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng, kiệu tám người khiêng rước qua cửa, vào phủ một tháng mà chưa từng hầu hạ phu quân, còn bày ra cái bộ dạng này cho ta xem. Ngươi nói với y, nếu y ngoan ngoãn nghe lời, sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô cùng.

Còn không cứ chờ mà chịu khổ đi, hạ nhân, nha hoàn y mang đến, ai ta cũng không tha. Đại ca của y, ta bảo đảm đường làm quan của hắn dừng ở đây!

"Thập Tam chẳng thèm để ý tới hắn, như cũ lặng thinh xem danh sách. Diệp Bùi Thanh cười lạnh nói tiếp với dì Triệu:"Vị tiểu thư Quân Hoa của nhà các ngươi, nghe nói cách đây không lâu vừa được hứa hôn?

Là công tử nhà ai?

"Thập Tam vừa nghe thấy vậy, lạnh lùng nhìn hắn nói:"Thế tử có thù oán sao phải giận chó đánh mèo người khác, cứ nhằm thẳng vào ta không được à?

"Diệp Bùi Thanh cười nói:"Ngươi biết là tốt rồi.

Tiền đồ của cả nhà ngươi, đều ở trên người ngươi.

"Dì Triệu gấp đến độ bật khóc:"Thế tử bớt giận, cứ nghỉ ngơi trước, để lão nô khuyên nhủ công tử."

Bên này dì Triệu nước miếng tung bay khuyên nhủ Thập Tam, phu thê lễ nghĩa luân thường nói cả ngày, thiếu chút nữa hộc máu gạt lệ ngất xỉu, Thập Tam vẫn kiên quyết không chịu thị tầm, ngay cả cúi đầu nói vài câu dễ nghe với Diệp Bùi Thanh cũng chẳng màng.

Bên kia nhóm tiểu tử hầu hạ Diệp Bùi Thanh hoảng sợ cực kỳ, làm sai chút chuyện vặt vãnh sẽ bị quở trách nghiêm khắc, sốt ruột đến vò đầu bứt tai, vì thế lại đẩy Diệp Lâm đi giải quyết phiền não của chủ tử.

Diệp Lâm đành phải kiên trì nói với Diệp Bùi Thanh: "Phu nhân là nam tử, sau khi chín tuổi đính hôn không thể thường xuyên xuất môn, trong lòng nhất định hâm mộ cảnh sắc chốn kinh thành. Chi bằng thế tử mang phu nhân ra ngoài dạo chơi?

Khi ấy dưới cảnh sắc duyên dáng trải giường chiếu chăn, chúng ta giúp thế tử không để người khác quấy rầy, nói không chừng phu nhân sẽ đáp ứng.

"Diệp Bùi Thanh tuy nói"Vớ vẩn, thế cũng gọi là cách

", nhưng vẫn suy tư suốt. Ngày hôm sau hắn liền chuẩn bị tốt xe ngựa, nghĩ một lát trước đến chào lão thái thái, sau mới đến trong viện đưa y xuất môn, nói:"Lão thái thái thấy thân thể ngươi không tốt, bảo ta mang người ra ngoài dạo chơi giải sầu."

Lão thái thái trước nay đối xử rất tốt với Thập Tam, Thập Tam cũng không muốn làm trái mong muốn của bà, càng không muốn giải thích cái gì, bèn đi theo Diệp Bùi Thanh ra cửa. Y vừa lên xe ngựa liền dựa vào cửa xe mà ngồi, cách Diệp Bùi Thanh rất xa.

Xe ngựa chậm rãi di chuyển, Diệp Bùi Thanh cười nói:

"Lá phong trên núi Tuyết Vân, đẹp không sao tả xiết, ngươi đã từng thấy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!