May mà Nghiêm Thù Lân không bảo thị nữ rửa sạch nửa người dưới cho tôi, nếu không tôi sẽ xấu hổ tông cửa chạy ngay lập tức.
Vẻ mặt các nàng hết sức bình tĩnh, cứ như không hề xảy ra chuyện gì, hoặc là chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Cây ngọc khác với hạt châu lần trước, lúc đi sẽ từ từ tuột ra.
Vì vậy Nghiêm Thù Lân cho tôi mặc qu@n lót khá giống loại hiện đại, sợi dây buộc chặt sau lưng có thể giữ cố định mông tôi.
Mặc xong hắn bảo các thị nữ thay đồ cho tôi, sau đó dắt tôi đến đình trúc ăn trưa.
Bộ đồ này càng vừa vặn hơn, cả đường chỉ lẫn màu sắc đều mới tinh, giống như được may cả ngày lẫn đêm theo số đo của tôi.
Tôi ngắm nghía bộ đồ tinh xảo trên người, lúc đi lại chú ý đến cây ngọc trong lỗ hậu.
Chân Nghiêm Thù Lân dài nên đi nhanh hơn tôi, tôi phải chạy mới đuổi kịp hắn.
Nhưng khi chạy lỗ hậu sẽ bị cục u trên cây ngọc cọ mạnh, tôi thực sự không theo kịp nên đành phải mặt dày mày dạn ôm cánh tay hắn để hắn đi chậm một chút.
Hắn dừng bước rồi quay đầu nhìn tôi.
"Đi không được à?" Hắn hỏi rồi đưa tay định bế tôi lên, tôi lùi lại một bước, lắc đầu nói không cần nhưng vẫn bị hắn bế lên.
Truyện Quan Trường
Nghiêm Thù Lân bảo tôi: "Doãn Hoàn Từ, ngươi là phu nhân ta, đừng khách sáo với ta như thế."
Dứt lời, hắn lập tức dời mắt đi rồi bế tôi đến đình trúc.
52.
Ánh nắng vừa phải, thỉnh thoảng có gió mát thổi qua mặt.
"Nghiêm trang chủ," khi sắp đến đình trúc, tôi lẩm bẩm nói với hắn, "Khóa định tình kia không phải của ta đâu, dù có thành hôn thì ta cũng chỉ là phu nhân giả thôi."
Là giả nên không thể tham lam chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình, nếu không sẽ gặp tai vạ.
"Doãn Hoàn Từ" muốn làm phu nhân đã chết, làm sao tôi dám giẫm lên vết xe đổ của hắn được.
"Doãn Hoàn Từ, có phải giả hay không," Nghiêm Thù Lân đặt tôi xuống ghế đá rồi nói, "Trong lòng ta biết rõ."
Tôi níu tay áo hắn, đầu óc nóng lên, cãi lại hắn: "Ngươi không biết đâu."
Dối trá, nếu hắn biết rõ thì tại sao sau khi quen Khương Nhược Châu lại giết tôi chứ?
Nghiêm Thù Lân vén vạt áo lên, ngồi đối diện với tôi trên ghế đá rồi bóp miệng tôi như bóp mỏ vịt: "Ngươi nói nhiều thật đấy."
Bóp một hồi hắn mới buông tay ra.
Thấy vẻ mặt hắn lạnh hơn lúc nãy, một lát sau tôi mới dám hỏi hắn: "Nói nhiều làm phiền ngươi à?"
Nghiêm Thù Lân liếc tôi một cái rồi nói: "Không phiền."
Thế là tôi lại bảo hắn: "Sau này ngươi tìm được phu nhân thật của mình sẽ đuổi phu nhân giả là ta đi......"
Còn chưa dứt lời thì lại bị hắn bóp miệng.
Nghiêm Thù Lân nhìn tôi chằm chằm: "Đúng là hơi phiền thật."
53.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!