Sau một hồi đắn đo do dự thì anh cũng biết mình nên dừng lại, đây không phải lần đầu tiên anh mềm lòng với người, rõ ràng là bản tính anh lương thiện, nhưng không biết tại sao 5 năm trước lại có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, đúng là ma xui quỷ khiến mà!
Bỏ đi!
Dịch Thừa Phong rời khỏi cơ thể của Khả Doanh rồi mặc lại chiếc áo len, nói thật ra anh cũng chẳng ham hố gì mấy chuyện này, huống hồ cô nhóc này lại ngây thơ trong sáng như vậy, anh lòng dạ nào nỡ vấy bẩn.
"Cậu chủ đổi ý rồi sao?"
Anh ngồi xuống giường điềm đạm nói: "Cũng không phải là đổi ý? chỉ là bây giờ tôi muốn một thứ khác.
"
Cô nghe thấy liền chậm rãi ngồi dậy, lấy chăn che đi những cảnh xuân, nức nở nói: "Có phải cậu chủ chê em rồi không?"
Anh hướng Khả Doanh vuốt ve mái tóc cô nói: "Nữ nhân thật là ngốc! tôi không có chê em, chỉ là tôi muốn một thứ khác từ em mà thôi, em yên tâm! tôi vẫn sẽ giữ đúng lời hứa ban đầu, sẽ cứu ba em.
"
"Cậu chủ nói thật ư?"
"Không tin tôi sao? như vầy đi, ba em đang ở bệnh viện nào?"
"Ba em đang ở bệnh viện Triều Dương.
"
"Bệnh viện Triều Dương! được, bây giờ tôi cho em tới đó nói với các bác sĩ, em là người phụ nữ của Dịch Hàn Hàn, bọn họ nghe xong sẽ ngay lập tức cứu ba em!"
"Hả? Dịch Hàn Hàn! cậu chủ tên Dịch Hàn Hàn?"
"Em đừng hỏi nhiều nữa, em chỉ cần biết cái tên này có thể cứu ba em là được rồi.
"
"Dạ!"
"Ngoan!" Anh xoa đầu Khả Doanh cười nhẹ.
"Lúc nãy có phải làm em sợ rồi không?"
"Cậu chủ!"
"Được rồi! Cho tôi xin lỗi!" Anh ôm Khả Doanh vào lòng dỗ dành nói: "Đừng khóc nữa, khóc một hồi biến thành mặt mèo sẽ không đẹp đâu.
"
"Nhưng mà cậu chủ muốn thứ gì từ em?"
"Em biết nấu ăn chứ?"
"Dạ biết!"
"Được! vậy nấu cho tôi một bữa thịnh soạn đi!"
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
"Ừ! tôi chỉ cần đơn giản như vậy thôi, là đủ rồi.
"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!