Địa phận của tộc Đông.
Sau khi biết được ý đồ của quân Ân, Du Sơn đã ra lệnh cho người dân gần khu vực biên giới lui lại hậu phương, chỉ để lại những thành luỹ tre được quân đội của ông canh giữ. Và chuyện quân Ân sẽ xâm lăng cũng đã truyền đến tai những binh lính bình thường nhất.
Ban đêm, trên tháp luỹ, có hai lính canh đang làm nhiệm vụ. Một người nói:
- Cậu có để ý không? Nửa tháng trước có đợt chuyển một phần quân ở chỗ chúng ta sang tộc Hồ, ngày hôm qua lại thêm một đợt chuyển quân từ tộc Mãn qua bên đó.
- Tôi còn biết trước đó tộc Nam đã đưa quân đến tộc Âu kìa. Nghe bảo khả năng xảy ra xung đột ở hai tộc Âu, Hồ là lớn nhất. Tin tức báo về đám người phương bắc đã tập kết quân đông như kiến cỏ. Chúng ta phải hợp quân lại mới mong kháng cự được. – Lính canh còn lại đáp.
- Hai bên sống yên ổn không tốt sao? Vậy mà đám người đó cứ nuôi âm mưu thôn tính nước ta không bỏ. – Người lính đầu tiên than thở – Tôi vẫn thích săn bắn và trồng trọt…
Lời còn chưa dứt hai mũi tên từ đâu bay tới, một mũi ghim sâu vào ngực của người lính. Anh ta chỉ kịp a một tiếng rồi ngã ngữa ra, đôi mắt vẫn đang mở to như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mũi tên còn lại cắm vào tay của người lính khác.
Dù rất đau đớn và chưa biết ai tấn công, nhưng bản năng giúp anh biết bản thân cần làm gì lúc này. Theo đà bị tên bắn, anh ta ngã ra, dùng vách tre tạm thời ngăn cản tầm nhìn kẻ tấn công. Cánh tay chưa bị thương chộp lấy tù và ở góc.
Anh nhịn đau, dồn sức vào ngực thổi thật mạnh vào tù và.
Ù… Uu… Uuuuuu!!!!
Tiếng tù và vang vọng khắp một vùng. Những chiến binh đang ngủ trong luỹ vừa nghe tiếng báo động, đã bật dậy quơ tay lấy vũ khí bên cạnh, rồi chạy ra khỏi nhà sàn. Tuy hành động của họ đã rất nhanh, nhưng chưa kịp biết lý do báo động đã nghe thấy tiếng hô hào xung phong ngoài luỹ.
Lúc này họ mới hiểu có kẻ địch tấn công, tất cả cùng chạy về hướng cổng luỹ. Ra đến nơi đã nghe được tiếng ra lệnh của đội trưởng thành luỹ:
- Đội bắn tên, nhanh chóng lên tháp, cố gắng hạn chế kẻ địch áp sát cổng. Đội cận chiến chuẩn bị mở cổng chặn giết những kẻ địch đã áp sát luỹ.
Tất cả hô lớn nhận lệnh.
Nhưng ngay lúc này, cổng luỹ đột nhiên bị giật tung ra. Nhìn qua cổng luỹ hư hại, thấy hai cánh cửa bị ba chiếc chiến xa hai ngựa kéo đi sềnh sệch. Bên ngoài đuốc sáng rực một vùng, lộ rõ những kẻ tấn công, nhìn trang phục và vũ khí thì không ai khác chính là quân đội nước Ân.
Chưa kịp lập đội hình đã bị phá cổng luỹ, đội trưởng biết rằng trận này chỉ có một kết quả là thảm bại. Ông nhanh chóng đưa ra thêm mệnh lệnh:
- Tất cả vào vị trí đã giao, đội trinh sát lẻn ra từ phía sau, khi ra khỏi luỹ chia nhau mà chạy. Nhất định phải mang tin giặc Ân đánh vào lãnh thổ tộc ta. Tình báo có sai lầm. Ta và các đồng đội khác sẽ giúp các ngươi tranh thủ thêm thời gian.
Một nhóm chiến binh nhỏ người nhanh nhẹn, lách sau những tán cây bụi cỏ, bỏ lại sau lưng tiếng chém giết ngập trời. Họ biết an nguy của dân tộc đang đặt trên đôi chân của mình, có chết cũng phải chết sau khi đưa được tin về.
***
Phong Châu, nửa tháng sau.
- Báo!!!!!! – Một người lính truyền tin đang chạy hộc tốc đến Đền Trung, miệng hô lớn.
Nghe tiếng hô, Hùng Huy Vương đang xử lý công việc bên trong đi ra hỏi:
- Có chuyện gì?
- Bẩm Vua! Nửa tháng trước giặc Ân kéo quân sang xâm lược nước ta, tấn công vào lãnh thổ tộc Đông. Chúng tung tình báo giả sẽ khai chiến ở tộc Hồ, làm bố trí quân lực của quân ta sơ hở. Quân số giặc Ân quá đông, quân đội đóng tại tộc Đông không thể phòng thủ.
Hai Lạc tướng Du Sơn, Lang Báo đã kịp thời mang viện binh quay lại, hiện đang giằng co tại vùng giao của hai tộc Hồ, Nam.
- Cho ngươi lui!
Truyền Tuế Niên, Tào và Vì Ba đến đây! – Hùng Huy Vương ra lệnh.
Chỉ một lát sau, ba người được truyền đã có mặt tại Đền Trung. Cả ba ôm tay trước ngực đồng thanh:
- Bẩm Vua! Chúng thần đã đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!