Chương 25: (Vô Đề)

- Gióng ơi! Mày đâu rồi?

Gióng nằm trên đất mơ màng nghe tiếng ai đó gọi mình, với cái âm lượng này thì chắc chắn đó là Mồm Rộng. Cậu cười nhẹ, nghĩ rằng bản thân sắp chết, lẩm bẩm:

- Mồm Rộng!

Tụi mày đợi tao với! Tao sắp gặp được tụi mày rồi.

- Gióng đây nè mọi người ơi! – Lần này là tiếng của anh Tùng.

Gióng chắc chắn lần này không phải ảo giác của mình, cậu cố mở mắt ra thì thấy một nhóm người đang chạy về phía mình, có cả Mồm Rộng và anh Tùng trong đó.

- Gióng! Mày sao rồi? – Mồm Rộng vội nâng bạn mình lên hỏi gấp. Trên người cậu lúc này cũng rất nhiều vết thương, nhưng không có vết thương nào chí mạng, nên cố gắng truy vết tìm được Gióng.

Tùng và một vài người khác cũng đứng xung quanh, nhìn thấy thương tích của Gióng ai cũng nhíu chặt chân mày. Dù là người chữa chạy vết thương có kinh nghiệm nhất cũng cảm thấy bó tay.

Nằm trong lòng đứa bạn thân, Gióng thều thào nói:

- Anh Gấu, Gà Cồ và Thỏ đâu rồi, mọi người bị lạc nhau rồi hả?

- Lúc cố gắng ngăn cản tụi giặc Ân phá vây, họ… đã hy sinh cả rồi. – Mồm Rộng mắt rươm rướm, lí nhí nói. Có lẽ đây là câu đầu tiên trong đời cậu nói với âm lượng như vậy.

Dù đã đoán được phần nào, nhưng Gióng vẫn cố hỏi hòng níu giữ hy vọng cuối cùng. Giờ nghe chính Mồm Rộng nói ra, tim cậu co thắt từng hồi.

Trước đây, Gióng luôn mong có cơ hội ra trận giết địch lập công, để trở thành chiến binh Tiên Rồng. Nhưng càng thấy nhiều cảnh chiến tranh, cậu lại càng không muốn mình có cơ hội đó. Cậu cũng hiểu được lý do vì sao người Việt sẵn sàng đứng lên chống ngoại xâm, nhưng luôn không mong xảy ra chiến tranh.

Người dân hiền lành chất phác bị tàn sát thảm thương, vợ mất chồng, con mất cha, mẹ mất con, đồng đội mới còn nói cười buổi sáng, đến chiều đã nằm xuống mãi mãi. Những cảnh đó khiến lòng cậu quặn thắt, cảm thấy bản thân thật yếu đuối, chẳng thể làm được gì.

Cậu nhận ra bản thân chờ đợi chiến tranh để hoàn thành ước mơ thật ích kỷ.

Gióng nói với Mồm Rộng:

- Mày dìu tao lên mõm đá kia đi!

Mồm Rộng tuy không hiểu, nhưng vẫn giúp bạn mình.

Ngồi trên mõm đá ở đỉnh núi, Gióng dùng chút sức lực cuối cùng tháo giáp và mũ để một bên. Giáp mũ như mang theo trách nhiệm trên người cậu trút xuống, bây giờ cậu thấy bản thân thật nhẹ nhõm. Cậu chỉ muốn quay về nhà gặp mẹ ngay lập tức.

Những tia sáng đầu tiên trong ngày le lói chiếu đến đỉnh núi, thân thể của Gióng theo đó tạo thành một cái bóng hùng vĩ phía sau.

***

Lúc này, ở làng Phù Đổng.

Bà Nương nằm ngủ, cả người đầy mồ hôi. Cả một đêm qua bà mơ thấy một giấc mơ dài. Trong đó, bà thấy cảnh rất nhiều người chém giết, máu chảy thành sông. Rất lâu sau, có một người đi về phía bà, dáng người này cao lớn lại quen thuộc. Đến khi lại gần bà mới nhận ra đó là con trai mình.

Nhưng lúc này, cả người Gióng toàn là máu, gương mặt cậu cũng gầy đi không ít, làm bà đau xót vô cùng.

Bà Nương chạy đến ôm lấy con, nước mắt lưng tròng nói:

- Con ơi! Sao con gầy quá vậy nè? Cả người lại toàn máu nữa.

- Con không sao! Máu của kẻ địch đấy mẹ. Chiến tranh đã kết thúc, chúng ta chiến thắng rồi! – Gióng ôm lấy mẹ an ủi.

- Vậy thì tốt quá!

Sau này mẹ không cho con đi đánh trận nữa! – Bà Nương mừng rỡ nói.

- Không đánh nữa! Không đánh nữa! Mẹ yên tâm nhé! Bạn con nó gọi rồi, con phải qua đó đây. – Gióng vỗ về mẹ rồi cả người cậu tan biến dần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!