Để giết Lang Báo, trên người Văn Hắc Toàn cũng dính không ít vết thương, nặng nhất là phần bụng bị đâm một giáo. Có điều hiện tại hắn không có nhiều thời gian, hắn phải trở lại chỉ huy quân lính phá đi bức tường ngăn cách quân Ân.
Văn Hắc Toàn cầm giáo chạy ngược theo đường tiến công trước đó. Không ít binh lính Ân thấy chủ tướng thì trong lòng như trút đi gánh nặng, chúng tháp tùng hắn muốn phá đi cục diện bế tắc hiện tại.
Ở một góc khác của chiến trường, Gióng lúc này đang một mình đối chọi với ba tên lính Ân. Trên tay cậu lúc này là một cây lao tre, cây giáo trước đó lấy từ Lý Tiểu Siêu đã gãy khi cậu liên tục chém giết.
Cậu không nhặt giáo của đám binh lính vì giáo của chúng cũng chỉ là loại gỗ thông thường, sau vài lần va chạm sẽ gãy vụn, ngược lại thì tre có thể chịu đựng lâu hơn vì tính dẻo của bản thân.
Vung cây lao trên tay gạt ngọn giáo của một tên lính Ân, Gióng trở tay lại hất thêm một ngọn giáo khác. Thế hợp công của ba tên bị phá vỡ. Nhanh như cắt, cậu đâm cây lao vào cổ tên ở giữa, rồi rút ra lại đâm thêm một nhát vào bụng tên bên phải.
Tên còn lại hoảng sợ lùi hai bước, chưa kịp định thần đã bị mũi lao kia phóng thẳng tới chấm dứt tính mạng.
Gióng bình tĩnh lại rút thêm một mũi lao gần đó.
Những mũi lao do đội ná tre bắn ra khắp nơi lúc này trở thành vũ khí thuận tay của cậu.
Khi đưa mắt tìm xem nơi nào cần mình nhất lúc này, Gióng thấy một bóng người mang giáp được quân lính bảo vệ, đang chạy ngược về phía sau. Nheo mắt nhìn kỹ, cậu nhận ra đây chính là chỉ huy của quân Ân trong trận chiến này. Đồng thời, cậu cũng đoán được phần nào ý đồ của hắn.
Lại rút thêm một cây lao chạy về hướng đó, cậu quyết tâm không để hắn đạt được mục đích.
Trên đường Gióng thấy được vài gương mặt quen thuộc, Mồm Rộng, Thỏ, Gà Cồ, Tùng và Thụ. Họ cũng nhận ra cậu, vội vã chạy đến hội họp. Thấy thiếu mất vài người cậu vội hỏi:
- Chuột, anh Gấu và các anh làng Trúc đâu?
Nghe cậu hỏi, mắt bọn họ chợt tối lại, Thụ buồn bã đáp lời:
- Chuột, Gấu và ba anh em Bèo bên làng Trúc đã hy sinh rồi. Những người khác cũng không rõ tung tích.
Nghe Thụ nói, như có tiếng sét đánh ngang đầu Gióng. Chuột, người bạn thân lém lĩnh của, anh Gấu nghiêm nghị cương trực, và ba anh em bên làng Trúc nữa, họ đều đã mãi nằm xuống nơi chiến trường ác liệt này.
Dù trong lòng rất đau đớn, nhưng Gióng biết chiến tranh là thế, ai cũng có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào. Cậu dằn từng cơn nhói trong tim xuống, cố gắng giữ bản thân tỉnh táo nói với mọi người:
- Tạm gác chuyện đấy lại, chúng ta cần hỗ trợ hai Lạc tướng phía sau, chủ tướng quân Ân định phá vây hội họp với hậu quân của hắn. Nếu hắn đạt được mục đích, tất cả kế hoạch và sự hy sinh trước đó của phe ta đều trở thành tro bụi. Mọi người hãy theo tôi cứu viện cho hai Lạc tướng.
- Được! Giết! Giết! – Cả nhóm đồng ý không hề do dự.
Nhóm vài người bắt đầu giết ra một đường đuổi theo Văn Hắc Toàn. Trên đường di chuyển, họ hỗ trợ các nhóm chiến binh khác giết địch rồi kêu gọi mọi người đi theo. Những người được giúp tuy không biết họ định làm gì, nhưng không ít trong số đó nhận ra Gióng.
Trong lúc hỗn loạn thiếu người chỉ huy, họ cũng chọn đuổi theo nhóm của Gióng. Vì vậy quân số dần tăng lên đáng kể.
***
Du Sơn và Vì Ba hiện tại đang rơi vào thế nguy hiểm. Vốn họ chỉ cần ra sức giết ngược lại rồi ép chết Văn Hắc Toàn, nhưng biến số trên chiến trường quá nhiều, sự quay lại chỉ huy của Văn Hắc Toàn làm quân Ân tập trung vào một mục tiêu.
Rìu của Du Sơn nhuộm đỏ máu, thế mà quân địch vẫn ùa lên liên tục. Thể lửa từ những chiếc xe cũng dần yếu đi.
Văn Hắc Toàn được bảo vệ giữa đoàn quân, liên tục chỉ huy tấn công, hắn tin không lâu sau sẽ phá vỡ vòng vây. Trong lòng hắn lúc này cũng mắng chửi Cơ Hồng và Lý Tiểu Siêu không biết đang ở đâu, nếu có chúng lúc này mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Nhưng hắn không biết hai kẻ ấy đã chết từ lâu, làm gì có thể giúp hắn nữa.
Đột nhiên, lúc này phía xa sau lưng Văn Hắc Toàn vang lên tiếng hô chém giết rung trời. Trước đó, cũng có không ít quân Văn Lang đuổi theo hắn, nhưng hắn đã phái người ngăn cản, để tập trung vào phía trước.
Khi Văn Hắc Toàn quay lại nhìn thì thấy một đoàn quân Văn Lang đang ùa lên chém giết, khí thế ngút trời. Định thần nhìn lại, hắn nhận ra kẻ dẫn đầu chính là tên trước đó giết Sùng Bưu và Trần Tịnh.
Hắn biết Cơ Hồng và Lý Tiểu Siêu cùng kẻ này đánh nhau, thế nhưng giờ chỉ thấy đối thủ ở đây, dùng đầu gối cũng hiểu kết quả của hai tên kia. Sự dũng mãnh của kẻ này khiến hắn khắc sâu vào tâm trí, một nỗi sợ dần dâng lên trong lòng hắn. Hắn ra lệnh cho một tên đội trưởng:
- Cho ngươi năm trăm binh cản kẻ địch phía sau, không được để chúng ảnh hưởng đến chiến trường bên này!
- Tuân lệnh, thưa tướng quân! – Tên đội trưởng nhận lệnh, rồi quay đi dẫn quân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!