Mũi lao phóng tới Lý Tiểu Siêu với tốc độ kinh khủng, hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể tung người qua một bên, lăn ba vòng trên đất mới dừng lại. Đến khi hắn lấy lại tinh thần, nhìn về phía Gióng thì thấy không biết từ lúc nào cậu đã ép đến gần Cơ Hồng vừa chật vật gạt đi mũi lao đầu tiên.
Cơ Hồng bên này đối mặt với lưỡi gươm đòi mạng, mà không thể né tránh. Vì sau khi dồn sức thoát khỏi nguy hiểm từ mũi lao, bụng hắn lại nhói lên một cơn đau thấu tâm can. Chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể đưa tay lên đón đỡ, định bỏ tay giữ mạng.
Lưỡi gươm của Gióng vốn vô cùng sắc bén, kết hợp với tốc độ và sức mạnh của cậu, một cánh tay của Cơ Hồng bị cắt xuống ngọt lịm.
Mạng của Cơ Hồng kéo dài thêm một hơi, cả người đổ ra đất, lăn lộn kêu rên.
Một loạt động tác liên tục vừa rồi khiến vết thương ở hông của Gióng rách lớn ra, máu chảy liên tục. Nhưng cơ hội giết địch ngay trước mắt, phía sau lại có một kẻ khác ập tới, cậu chỉ đành cắn răn chịu đựng, cầm gươm xông lên cắt ngang cuống họng Cơ Hồng.
Từ khi Gióng đổi hướng đến khi giết chết Cơ Hồng chỉ xảy ra trong vài hơi thở. Đến khi rút gươm ra thì Lý Tiểu Siêu đã bổ một giáo như sét đánh xuống đầu cậu.
Gióng Nâng gươm che phía trên, đầu chỉ kịp nghiêng qua tránh đòn chí mạng.
Dưới cơn giận và thế từ trên đánh xuống, thanh gươm của Gióng không thể chặn đứng được ngọn giáo của Lý Tiểu Siêu, lưỡi giáo cứ thế chém vào vai trái của cậu.
Lý Tiểu Siêu thừa thế tung ra một cú đá quét, nhắm vào vết thương bên hông của Gióng. Ở thế hoàn toàn bị động, cậu lấy tay trái đỡ lấy đòn này.
Hông bị thương, vai trái cũng vừa dính đòn nặng, lại vội vàng đón đỡ làm tay của Gióng chẳng thể vận được bao nhiêu sức lực. Cậu bị đòn này đá văng ra xa, nhưng dựa vào ý chí kiên cường, cậu vẫn cố gắng đứng lên tiếp tục chiến đấu.
Nhìn cái xác của Cơ Hồng, trong lòng Lý Tiểu Siêu cháy lên một ngọn lửa điên cuồng. Cả Hai cùng nhau nhập ngũ, cùng tập luyện, cùng chiến đấu bao trận, có thể nói bọn chúng còn thân hơn cả anh em ruột. Giờ đây khi chiến hữu bị giết, Lý Tiểu Siêu mất đi sự lãnh tĩnh cuối cùng.
Lý Tiểu Siêu nâng giáo đánh tới, từng đòn từng đòn tung ra áp đảo hoàn toàn Gióng. Cậu chỉ có thể cố gắng phòng ngự, tranh thủ gom lại từng chút sức lực chờ cơ hội phản công.
Sau một đòn làm Gióng hơi mất đà, Lý Tiểu Siêu dồn hết sức lực bổ một giáo xuống.
Đôi mắt của Gióng sáng rực lên, cơ hội mà cậu chờ đợi cuối cũng đã đến. Cậu lách người sang phải, định né đòn, nhưng vết thương nữa thân trái làm cả người chậm đi hẳn, không thể thoát được hoàn toàn. Gióng chỉ đành vung gươm lên.
Choang! Rắc!
Thanh gươm trên tay Gióng gãy mất một nửa, nhưng cậu không quan tâm. Chân phải phát lực, cả người nhào tới kẻ địch.
Lý Tiểu Siêu nâng chân lên tung ra một đạp.
Nhưng Gióng không hề né tránh, dùng bụng chặn lại, đồng thời tay trái cũng quấn lấy bắp chân hắn, tay phải nâng thanh gươm gãy đâm xuống đùi kẻ này.
Thế giáo vừa hết, chân lại bị giữ chặt, Lý Tiểu Siêu chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh gươm cắm vào đùi mình rồi xoắn mạnh. Một cơn đau bị xé thịt xộc lên não, khiến hắn gào lên đau đớn.
Gióng buông gươm ra, hai tay chụp lấy chân kẻ địch kéo mạnh về phía mình. Cậu dùng vòng tay vừa rộng vừa khoẻ, siết chặt thân trên Lý Tiểu Siêu. Đang lúc hắn chưa hiểu cậu định làm gì thì miệng cậu mở lớn, nhằm vào cổ họng hắn mà cắn tới. Những cái răng chắc khoẻ cắm sâu vào da thịt, rồi xé mạnh.
Lý Tiểu Siêu lần đầu thấy một kẻ có cách chiến đấu liều mạng và quái dị đến như thế. Nhưng thời gian cho hắn suy nghĩ đã hết, sau khi cổ họng bị cắn đứt, hắn chỉ có thể phát ra những tiếng khục khục vô nghĩa rồi ngã xuống.
Ngồi phệt trên đất, Gióng thở từng hơi nặng nhọc.
Đây là lần nguy hiểm nhất mà cậu từng gặp phải từ khi sinh ra đến giờ, trên người cậu lúc này chi chít vết thương lớn nhỏ. Nhưng sức sống mãnh liệt giúp cậu phục hồi chút sức lực sau một lát nghỉ ngơi.
Vì cuộc chiến quá mãnh liệt và nguy hiểm của cả ba mà những binh lính khác không dám đến gần. Gióng có thời gian để đánh giá lại chiến cuộc lúc này. Cậu không thấy những người bạn thân của mình, mà lại thấy một cảnh mà bản thân không hề mong muốn.
Thổ và Tùng trước đó hợp sức đánh với Vũ Nham bị thương, vốn có thể áp đảo kẻ này. Nhưng liên tục bị ép vào thế khó, làm cơn giận của hắn bùng cháy. Dựa vào lợi thế vũ khí và áo giáp, hắn liều mạng mở ra một kẽ hở giữa Thổ và Tùng.
Tận dụng cơ hội, hắn chịu một rìu của Tùng, nhưng cũng kịp đâm Thổ một giáo.
Khi Gióng nhìn thấy thì mọi chuyện đã quá muộn, mũi giáo đâm xuyên qua tim Thổ, máu chảy ồ ạt. Tùng bồi thêm một rìu giết chết Vũ Nham, chạy đến nâng Thổ dậy, nhưng anh không còn phản ứng nào nữa.
Mí mắt Gióng như muốn rách ra, tim nhói lên từng cơn khó chịu. Cậu nhận ra, nếu tiếp tục ở lại đây sẽ có càng nhiều người phải hy sinh. Dẫu biết không thể cứu hết tất cả mọi người, nhưng cậu chỉ có thể làm hết sức mình.
Cố nâng thân thể mệt mỏi đứng dậy, Gióng đưa tay rút thanh giáo của Lý Tiểu Siêu lên, xông vào nơi có nhiều quân lính hai bên giao tranh nhất.
Chiến trường liên tục có người của hai bên ngã xuống, hết lớp này đến lớp khác. Có người kịp kéo theo kẻ địch, nhưng cũng có người chẳng thể kêu lên một tiếng đã bỏ mạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!