Sau khi bị tổn thất một đội tiên phong ở đồng cỏ khô kia, quân Ân tiếp tục chỉnh đốn đội ngũ tiến về phía trước.
Đến dưới chân núi Trâu, một viên đá cản đường chúng xuất hiện. Viên đá này là một ngàn quân núi Trâu do Gióng chỉ huy. Gióng đứng giữa đội hình, thân mang giáp, đầu đội mũ, tay cầm gươm và khiên gỗ hiên ngang như một bức tường vững chãi. Bọn họ bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu trực diện với kẻ địch.
Điều này làm Văn Hắc Toàn bất ngờ, trước đó quân Văn Lang chưa bao giờ làm như vậy, chủ yếu sẽ dựa vào lợi thế địa hình để giao tranh.
Vì hai quân đang khá gần nhau, nên tuỳ tùng của Văn Hắc Toàn nhìn thấy rất rõ thủ lĩnh của quân Văn Lang lúc này. Hắn bẩm báo lại cho chủ soái về Gióng, cũng như những lần chạm mặt của chúng với cậu.
Tuy thế, Văn Hắc Toàn cũng không nghĩ nhiều, ra lệnh:
- Sùng Bưu! Dẫn quân ra dọn dẹp mấy con kiến kia cho ta!
- Tuân Lệnh! – Một tướng bên cạnh đáp lời rồi thúc ngựa xông ra.
Sùng Bưu là tướng dưới quyền Văn Hắc Toàn, được mệnh danh Hắc Hùng vì cơ thể cường tráng và cách chiến đấu vô cùng bạo lực. Theo sau hắn là hơn một ngàn binh lính, đều được trang bị vũ khí và giáp trụ đầy đủ.
Ngay từ đầu, Sùng Bưu đã để ý đến kẻ mang giáp ở giữa. Vốn thể hình của người phương bắc luôn cao lớn hơn người phương nam, vì vậy khi một chọi một chiếm ưu thế tuyệt đối. Thế mà kẻ này lại có thể hình còn vượt trội hơn hắn, làm máu trong người hắn như sôi lên, lao đến tranh tài cao thấp.
Sùng Bưu tay phải nâng giáo, tay trái giữ dây cương, chân thúc bụng ngựa, ý định ra đòn phủ đầu khiến đối thủ thất thế từ sớm.
Biết đối thủ có ưu thế cưỡi ngựa, sẽ chiếm lợi trong lần giao tranh đầu, Gióng chăm chú quan sát từng động tác của người và ngựa đối thủ. Khi thấy kẻ địch chuẩn bị ra đòn, cậu đột tung người về phía bên phải, tránh thoát khỏi tầm tấn công của ngọn giáo.
Sùng Bưu thấy đối thủ né được đòn tấn công đầu tiên, khi ngựa vừa lướt qua, hắn lập tức trở giáo đâm ngược lại phía sau.
Nhưng như đoán trước được điều đó, Gióng lăn người về phía trước, làm mũi giáo đâm hụt mục tiêu. Nắm bắt cơ hội khi ngựa của kẻ địch chưa kịp quay đầu, trong lúc lăn người, Gióng trở mình, chân đạp xuống đất phát lực. Thân hình cậu đột ngột thay đổi phương hướng, lao về phía kẻ địch.
Cái danh Hắc Hùng không phải để loè thiên hạ, kinh nghiệm giao đấu của Sùng Bưu không hề thấp. Liếc mắt thấy đối thủ áp sát, ngựa chưa kịp chuyển hướng, hắn giật mạnh dây cương. Con ngựa dưới thân nhấc bỗng hai chân trước, đây là kỹ thuật chuyển hướng ngựa vô cùng khó.
Vì khi thân ngựa gần như dựng đứng thì người cưỡi chỉ có thể dùng hai chân ôm sát vào thân ngựa để không bị rớt.
Khi ngựa quay được giữa chừng, Sùng Bưu siết chặt thanh giáo quét mạnh. Nếu đòn này trúng, đầu của Gióng chắc chắn rơi xuống. Cậu ứng biến nhanh như cắt, cả người ngữa ra sau, thoát khỏi lưỡi giáo trong gang tấc. Đồng thời gươm trong tay cũng vung lên, chặt ngang hai chân sau của con ngựa.
Sức nặng của chủ nhân và bản thân đang dồn lên hai chân sau của con ngựa, không kịp né khỏi nhát chém ấy, đôi chân sau của nó đứt lìa.
Tại thời điểm Gióng né được cú quét giáo, Sùng Bưu đã giật mình vì phản xạ của kẻ này. Sau đó lại thấy kẻ địch vung gươm lên, tuy không nhìn được lưỡi gươm tấn công vào đâu, nhưng kinh nghiệm cho hắn biết lúc này còn ngồi trên ngựa chẳng khác nào chịu chết.
Sùng Bưu buông dây cương, tay nhấn mạnh vào lưng ngựa, nương theo thế mà nhảy xuống. Ổn định lại thân hình, hắn lướt mắt nhìn con ngựa đang nằm dưới đất, đối diện là kẻ đã khiến hắn rớt ngựa.
Ý chí chiến đầu của Sùng Bưu không vì vậy mà sụt giảm, hít sâu một hơi, hắn hai tay nâng giáo nhảy thẳng vào đối thủ. Ngọn giáo mang theo thế áp đỉnh từ trên đập xuống, lợi thế của vũ khí dài được phát huy tối đa.
Trước đòn này, Gióng biết gươm và khiên trong tay không thể đỡ trực diện được, nhưng cũng thấy được cơ hội của bản thân. Cậu uốn người, né sang một bên, rồi dùng chân phải làm trụ, bật về phía trước, áp sát kẻ địch.
Như đoán được trước hành động của Gióng, Sùng Bưu vẫn còn giữ lực, lập tức quét giáo sang ngang, hòng đập vào thân cậu.
Chỉ chờ có thế, Gióng nâng khiên đỡ lấy thân giáo đang vung tới. Vì lúc này khoảng cách giữa hai người quá ngắn, nên cậu dễ dàng chặn được. Gươm trong tay cậu nâng lên, chém thẳng tới cổ kẻ địch.
Sùng Bưu sau khi thấy cậu chặn được đòn vung giáo đã hốt hoảng, hắn đánh giá thấp tốc độ của cậu. Thế ra đòn đã hết, hắn chỉ có thể bất lực nhìn lưỡi gươm chém tới.
Phập!
Sùng Bưu buông giáo, tay bưng lấy cổ, từ từ quỵ xuống trong vũng máu. Một viên mãnh tướng trong quân Ân cứ vậy mà mất mạng khi chưa kịp trổ hết tài nghệ.
Cách đó không xa, Mồm Rộng và Thỏ kề vai chiến đấu, Chuột ở phía sau đánh yểm trợ. Cả ba phối hợp ăn ý, chỉ chốc lát đã lần lượt giết ba tên lính Ân.
Xoẹt! Gà Cồ vừa chém được một kẻ địch, chưa kịp thở dốc lại có một mũi giáo định đâm vào ngực cậu. Trong khoảnh khắc chờ đợi cái chết, một bóng người cao ráo nhảy ra đạp văng mũi giáo, tiện thể bổ một rìu vào đầu tên kia.
Tùng quay lại quát:
- Làm gì đấy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!