Chương 16: Giáp, mũ và gươm

Văn Hắc Toàn là một trong những chư hầu phía Nam của nhà Ân. Theo lệnh Ân Vương, hắn lĩnh quân xuôi nam, với ý định sát nhập tộc Việt vào bản đồ nhà Ân.

Với quân đội hùng hậu trong tay, hắn vô cùng tự tin trong cuộc chiến này, đã dõng dạc trước Ân Vương và toàn thể quan lại trong triều nhất định hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng Văn Hắc Toàn đã gặp phải lối đánh vu hồi kết hợp bẫy rập rất khó chịu của quân Văn Lang. Đây là chiến thuật phù hợp nhất với tình hình quân lực của họ, vừa có thể tiêu hao kẻ địch, vừa bảo tồn lực lượng bản thân.

Ban đầu Văn Hắc Toàn còn không quan tâm đến chút tiêu hao nhỏ ấy, nhưng liên tục bị tiêu hao khiến hắn vô cùng đau đầu. Ngoài chuyện tốn binh trong quá trình chiến đấu, quân Ân còn bị tổn thất trong quá trình hành quân bởi những căn bệnh rừng.

Văn Hắc Toàn đã có ý định rút binh, nhưng lui bây giờ khác gì nhận thua? Về triều chưa cần Ân Vương trị tội đã bị đám quan lại đối địch dèm pha, dè biểu. Tình thế lúc này như tên đã bắn, không thể quay đầu, chỉ đành tiếp tục tiến tới.

Điều duy nhất làm Văn Hắc Toàn vui vẻ là sau ba tháng tiến công, quân Ân đã tiến sát đến Phong Châu

- kinh đô của Văn Lang.

Hiện tại hắn sắp đi vào địa phận Vũ Ninh.

***

Sau khi quân Ân đánh sâu vào nước Văn Lang, Hùng Huy Vương cũng đã tập trung quân cả nước tại Vũ Ninh, quyết chiến một trận sau cùng. Bản thân ông cũng nhận lấy quyền chỉ huy cao nhất, tự thân ra trận chiến đấu với quân địch.

Ngày hôm nay, Hùng Huy Vương đang cùng các Lạc hầu, Lạc tướng trong trại chính, bàn bạc chiến thuật sắp tới.

Lang Báo là chỉ huy trước đó của quân đội, ông đang báo cáo về hướng tấn công của quân Ân:

- Bẩm Vua! Hiện tại giặc Ân đã tiến tới biên cảnh của Vũ Ninh. Sau thời gian dài ta áp dụng nhiều loại chiến thuật, bọn chúng đã tiêu hao rất nhiều. Tuy quân số vẫn còn bảy phần ban đầu, nhưng sức chiến đấu đều giảm sút nặng nề, tinh thần chiến đấu đã bị mài mòn không còn.

Thần kiến nghị, đặt trọng điểm chiến đấu ở núi Trâu. Nơi này rất quen thuộc với quân ta, vì khá nhiều chiến binh được rèn luyện ở đấy. Chúng ta chiếm địa hình trên cao, dễ thủ, khó công. Một khi chiến đấu, phần thắng phe ta tăng lên không ít.

- Vừa hợp ý của ta.

Trước đó ta đã hạ lệnh xây dựng nhiều công sự ở núi Trâu, chính là chờ đợi ngày này. – Hùng Huy Vương đồng ý nói.

Tào là người tiếp theo bước ra:

- Bẩm Vua!

Hiện tại lương thực quân ta đã dần cạn kiệt, không thể cầm cự thêm bao lâu nữa. Lương thực của các tộc Điền, Âu, Chiêm đang trên đường tới, tuy nhiên cũng không đủ cung ứng cho cuộc chiến.

- Hầy! Thiên tai làm dân ta khốn khổ quá! Ra lệnh một lần nữa trưng thu lương thực từ các bộ lân cận. Sau khi vượt qua cơn nguy nan này, ta sẽ ban thưởng xứng đáng cho những ai đã cống hiến. – Hùng Huy Vương lại ra thêm một mệnh lệnh.

Quan Lang thứ mười bốn, Tằm tiến lên thưa:

- Bẩm vua cha! Chuyện người sai con đi làm đã hoàn thành. Hiện tại giáp mũ và gươm đang ở đây, xin cha xem xét! – Nói rồi anh ta dâng những thứ đó lên.

Hùng Huy Vương nghe thấy thế, bước tới gần, cầm thanh gươm lên ngắm nhìn, sau đó chém lên khúc gỗ được mang giáp da bên cạnh, rồi nói:

- Gươm tốt, thân dài và nặng hơn gươm thông thường một chút, nhưng không hề có cảm giác vướng víu khi sử dụng. Độ sắc bén không chê được, không những cắt giáp mà còn đứt lìa luôn cả người mang giáp. – Nói rồi, ông bỏ gươm xuống, nâng bộ giáp lên. – Giáp mũ nặng thật!

Với độ dày này thì binh khí giặc không thể xuyên qua phần được che chắn. Con làm tốt lắm! Lập tức cho người mang đến cho đội trưởng Gióng của quân núi Trâu!

- Vâng thưa cha! – Tàm nhận lệnh rồi lui ra.

Hội nghị vẫn tiếp tục diễn ra.

***

Sau khi được lệnh đóng quân tại núi Trâu, Gióng và đội của mình chia ra nghiên cứu thật kỹ toàn bộ khu vực núi. Dù trước đó đã rất quen thuộc với địa hình, nhưng họ cần tìm hiểu và phân tích một lần nữa, để đưa ra những phương án tốt nhất chống lại quân Ân.

Hơn nữa, vì biết lương thực không còn nhiều, nên cả đội cũng để tâm thu thập rau củ, thịt rừng bổ sung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!