Phong Châu.
Một lính truyền tin chạy hộc tốc tới đền Trung, miệng hô:
- Cấp báo! Có tin từ Lạc tướng Lang Báo truyền về.
Hùng Huy Vương đang xứ lý sự vụ bên trong cùng Lạc hầu Tào, lập tức cho truyền người lính ấy vào.
- Có chuyện gì? – Thấy hắn, ông liền nói.
- Bẩm Vua! Hiện tại giặc Ân đã tăng cường binh mã chi viện, theo ước tính có lẽ bây giờ đã hội quân tại dãy Năm Đỉnh. Tình hình rất khẩn cấp, Lạc tướng Lang Báo khó lòng giữ phòng tuyến, phải rút để bảo toàn lực lượng.
- Lại tăng thêm binh ư?
Xem ra lần này chúng quyết tâm nô dịch người Việt, chứ không chỉ cướp phá đơn giản. – Hùng Huy Vương tự nói với bản thân, lại hỏi tiếp – Còn gì nữa không?
Lính truyền tin nghe thế liền đáp:
- Bẩm Vua!
Trong chiến đấu trước đó, có một chiến binh tên Gióng, lập được công lao rất lớn, giết hơn ba trăm tên giặc, còn có hai tướng tiên phong, trước đó còn giúp Lạc tướng Du Sơn đánh tan cánh quân tiên phong của giặc Ân. Người này xin được ban thưởng một gươm, một giáp, một mũ, tất cả đều phải làm bằng sắt.
Lạc tướng không thể quyết định nên báo về, xin Vua đồng ý. Lạc tướng còn nói, người này là kỳ tài cần được trọng dụng, hiện tại được xem là thủ lĩnh tinh thần của không ít chiến binh khác.
Hùng Huy Vương nghe vậy liền cảm thấy hứng thú, vuốt râu nói:
- Ồ, nước ta lại có thêm một hiền tài như thế, đúng là phúc của quốc gia. Ta đã biết, ngươi lui đi!
- Tuân mệnh! – Lính truyền tin đáp lời rồi lui xuống.
Hùng Huy Vương trầm ngâm một lát, rồi hỏi Lạc hầu Tào nãy giờ vẫn đứng nghe:
- Ngươi thấy thế nào?
- Chuyện tăng quân của giặc Ân quả thật khó giải quyết, đúng là chỉ còn cách lui lại bảo toàn lực lượng, sau đó tập hợp quân đội cả nước quyết chiến một phen. Người phương bắc không quen khí hậu nước ta, đã vậy còn không rõ địa thế, nếu phát huy tốt những điều này, chúng ta vẫn có phần thắng.
Còn chuyện chiến binh tên Gióng, thần cảm thấy không phải không thể đáp ứng. Dù sao chiến công đó xứng đáng với ban thưởng, hơn nữa làm như vậy còn khích lệ tinh thần những chiến binh khác.
Những thứ cậu ta yêu cầu cũng chỉ để phục vụ cho quân đội, tính đi tính lại vẫn không mất đi đâu. – Tào nói ra suy nghĩ của bản thân.
Hùng Huy Vương nghe xong gật gù:
- Chiến binh này quả thật thú vị, ta thật sự muốn gặp hắn. Phải biết Lang Báo tuy dễ gần, nhưng tầm mắt rất cao, để được hắn đánh giá là kỳ tài quả thật không dễ. Người đâu! Truyền cho quan lang thứ mười bốn đến đây!
Hùng Huy Vương có mười chín Quan Lang và bảy Mị Nương. Bọn họ được ông yêu cầu mỗi người phải học được ít nhất một nghề, vừa để rèn giũa tính tình, vừa để họ hiểu thêm cuộc sống của người dân.
Quan Lang thứ mười bốn tên Tằm, chọn nghề rèn kim loại, sau nhiều năm mày mò, học hỏi, hiện tại anh ta được xem là người có hiểu biết nhất trong lĩnh vực rèn sắt ở Văn Lang. Phần lớn binh khí sắt đều qua tay anh ở những công đoạn quan trọng nhất.
Hùng Huy Vương lại tiếp tục nói với Tào:
- Ta đồng ý chuyện Lang Báo rút binh. Nhưng trong quá trình rút lui phải tạo ra nhiều khó khăn nhất cho thể cho giặc Ân. Chúng ta phải mài món ý chiến đấu của chúng trước khi bước vào cuộc chiến cuối cùng. Ngươi hãy tìm người truyền lệnh của ta!
- Vâng thưa Vua! – Tào đặt tay lên ngực nói, rồi lui xuống.
Lúc Tào đi ra cũng là lúc Quan Lang thứ mười bốn đến. Thấy vua cha, Tằm liền nói:
- Con đã đến thưa cha! Không biết cha tìm con có chuyện gì cần sai bảo?
- Dưới trướng Lang Báo có một chiến binh lập công lớn, hắn xin ban thưởng một gươm, một giáp và một mũ sắt. Chuyện này rất quan trọng, con tạm thời bỏ những việc khác qua một bên đến kho lấy số sắt tích trữ ra, tìm thêm người hỗ trợ, phải hoàn thành trong một tháng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!