Sau khi quân Ân rút lui, Du Sơn cắt cử người canh gác tại bãi cây ngã. Bản thân ông mang sáu trăm chiến binh cùng với quân dự bị núi Trâu trở lại nơi đóng quân ban đầu.
Ban đêm, sau khi dùng cơm, nơi đóng quân.
- …Mọi chuyện là như vậy. Sau khi đến gần thì chúng tôi nghe tiếng chiến đấu, thấy quân ta đang yếu thế nên xông lên giải vây. Chúng tôi tham chiến khi chưa được lệnh, xin ngài trách phạt! – Gióng đứng một bên kể tường tận.
Du Sơn nhìn người đội trưởng trước mặt, càng nhìn ông lại càng thích chàng trai này. Vừa dũng mãnh, quyết đoán, lại không phải kiểu người chỉ biết dùng tay chân. Hay nhất là biết bản thân giỏi, nhưng không vì vậy mà kiêu ngạo. Ông cười ha hả, nói:
- Phạt gì chứ?!
Không có ngươi và đồng đội, nhiệm vụ của chúng ta đã thất bại rồi. Nếu đã đến thì tạm thời các ngươi sẽ do ta tạm chỉ huy. Chúng ta phải giữ được núi Dê bằng mọi giá. Ban đầu với quân lực của kẻ địch, ta không chút nào nắm chắc sẽ cản được chúng. Nhưng có thêm chi viện từ các ngươi, phần thắng sẽ lớn hơn.
Chỉ e kéo dài thời gian, chúng sẽ có thêm viện binh, đến khi đó quân ta đành phải lui tiếp. Hầy!
Gióng nghe vậy thì vui vẻ đáp:
- Tuân lệnh! Bẩm Lạc tướng! Tôi biết ngài lo lắng, nếu không đánh bại cánh quân tiên phòng này của chúng, sẽ dẫn đến hoạ về sau. Tôi có một cách, mong có thể giúp quân ta phần nào.
- Cách gì?
Mau nói! – Du Sơn vừa nghe thế vội vã hỏi.
- Trên đường hành quân đến đây, tôi quan sát thấy quanh núi Dê có nhiều cây keo thông. Giống cây này mọc rất nhiều ở tộc Nam, chúng tôi hay dùng nó làm mồi lửa vì tính bắt lửa tốt của nó. Một khi cháy, nhựa cây sẽ được tiết ra làm lửa càng cháy càng mạnh.
Hơn nữa, lá của cây này khi cháy tạo ra rất nhiều khói gây ngạt. Chúng ta chỉ cần mang những cây này phục sẵn hai bên sườn dốc, sau đó đốt rồi thả xuống hậu quân của giặc Ân. Khói lửa sẽ làm quân chúng tán loạn, tiến cũng khó mà lùi cũng không được.
Lúc này ta chỉ cần tập trung chặn chúng ở bãi cây ngã hôm nay, việc còn lại sẽ do những khói lửa kia lo liệu. – Gióng trình bày kế hoạch của mình.
Du Sơn trầm tư ngồi nghe, càng nghe đôi mắt càng sáng, trong đó như có một ngọn lửa chiến đấu đang thiêu đốt. Ông chụp lấy hai tay của Gióng, vui mừng nói:
- Cách này quá tuyệt!
Hà hà, may mà có những kẻ bản xứ như ngươi, nếu không ta đã để cơ hội đánh bại kẻ địch vụt qua rồi. Ngươi lập tức tuyển ra một trăm người hiểu rõ về loại cây này trong đội của mình. Sau đó, chia bọn họ vào hai cánh quân trên đồi của ta hỗ trợ việc tìm và chặt cây.
Ngươi thì ở lại bên cạnh ta, ta đánh giá rất cao chiến lực của ngươi đấy!
- Tuân lệnh! – Gióng đáp rồi lập tức quay người thực hiện nhiệm vụ được giao.
Sau trận chiến ban ngày, Gióng và thủ lĩnh các nhóm trong lúc ăn cơm đã bàn bạc về cách đẩy lùi quân Ân. Cậu nhớ lại địa thế hẻm núi, nghĩ ngay đến cây keo thông, sau đó nói ra ý kiến với mọi người. Từ đó cả đội mỗi người một câu góp ý vào, Chuột xung phong sắp xếp chuyện này.
Cuối cùng tạo nên kế hoạch mà Gióng vừa trình bày với Du Sơn.
Về đến vị trí của đội, Gióng thông báo cho mọi người về việc Du Sơn đồng ý sử dụng kế của bọn họ. Sau đó cậu chọn ra một trăm người để hỗ trợ quân tộc Đông tìm và chặt cây. Hầu hết người tộc Nam đều biết rõ về loài cây keo thông, nên cậu ưu tiên giữ lại những người có sức chiến đấu mạnh nhất.
Chuột thì nằm trong nhóm một trăm người kia, vì sức chiến đấu của cậu ta thuộc dạng yếu, nhưng trí tuệ của cậu lại phù hợp với việc bài trí kế hoạch.
***
Sáng sớm, sau một đêm nghỉ ngơi chỉnh đốn lại sĩ khí, quân Ân lập trận tiến lại gần bãi cây ngã. Quân thuẫn đi trước, quân giáo theo sát phía sau, tiếp đến là cung thủ.
Ở trong bãi cây, Du Sơn sau khi được báo cáo tình huống đã nhanh chóng có mặt chỉ huy. Nhìn đội hình chặt chẽ nghiêm mật của kẻ địch, ông nhíu mày:
- Xem ra bọn chúng đã tìm ra cách phá chiến thuật bên ta rồi, không còn xông lên điên cuồng như hôm qua nữa. Hạ lệnh chỉ để lại hai bên sườn núi một trăm cung thủ yểm trợ, số còn lại nhanh chóng làm theo kế hoạch. Ta và những chiến binh dưới này sẽ cố gắng cầm chân chúng hết ngày hôm nay.
Hai tuỳ tùng bên cạnh nhận lệnh rồi nhanh chóng mang đi truyền đạt.
Tuy tốc độ quân Ân không nhanh, nhưng chẳng bao lâu đã áp sát bãi cây. Một loạt quân thuẫn nhanh chóng lấp vào các khe hở giữa các thân cây to lớn, quân giáo đứng phía sau sẵn sàng nghênh chiến. Lúc này mới lộ ra ở giữa đội hình là những quân lính to khoẻ, thân đeo những cuộn thừng lớn.
Vừa nhìn thấy những binh lính này Gióng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, rồi nhanh chóng báo với Du Sơn:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!