Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi cúp điện thoại.
Thẩm Mỹ Vân dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh trên sân thượng, cả người đều đang run rẩy.
Cô dùng sức xoa xoa mặt mình, ép buộc mình nhất định phải tỉnh táo, sẽ có cách giải quyết.
Nhất định sẽ có.
Bên kia, sau khi Miên Miên rửa mặt xong, đã ngồi trên bàn đợi rất lâu.
Thế nhưng, mẹ vẫn chưa trở lại, cô bé nhảy xuống ghế chạy đến sân thượng, cách cửa kính, nở nụ cười mềm mại về phía Thẩm Mỹ Vân.
Tựa như đang hỏi, mẹ ơi khi nào thì mẹ vào dùng cơm ạ?
Thẩm Mỹ Vân thấy con gái bảo bối, lúc bộ dáng tươi cười ngây thơ hồn nhiên, tất cả sự lo lắng đều xua tan theo.
Cô cất điện thoại, dùng sức vỗ vỗ mặt, điều chỉnh vẻ mặt.
Mẹ tới đây.
Cho tới nay, Thẩm Mỹ Vân đều cố gắng không để tâm tình hỏng bét của mình, lây cho con.
Nhưng, Miên Miên vẫn nhận ra.
Cô bé nhỏ giọng hỏi:
"Mẹ ơi, mẹ không vui sao?"
Cô bé nắm tay của Thẩm Mỹ Vân, dùng sức nắm, đầu ngón tay bất an chọc tới lui.
Thẩm Mỹ Vân không trả lời vấn đề này, mà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé:
"Miên Miên thích ba không?"
Nhắc tới, Miên Miên năm tuổi, cho tới bây giờ lại chưa từng gặp qua ba.
Đối phương quá bận rộn, bận bịu đến hoàn toàn không nhớ nổi, năm năm trước anh ta có một đứa con.
Miên Miên ngước đầu quả dưa nhỏ, cau mày, suy tư chốc lát, nhỏ giọng hỏi: Mẹ có thích không?
Mẹ đang hỏi con.
"Mẹ thích thì con thích, mẹ không thích, thì con không thích."
Nghe thế, mũi Thẩm Mỹ Vân đau xót, chỉ cảm thấy cổ hongj như bị chặn kín bông vải khó chịu.
Đây là con gái cô.
Là con gái bảo bối của cô sống dựa vào nhau.
Mấy năm nay, thay vì nói cô nuôi con, không bằng nói con gái đang bầu bạn cứu rỗi cô.
Cô sinh ra là cô nhi, trên đời này người thân duy nhất, chính là con gái Miên Miên.
Miên Miên là quả tim của cô.
Chồng trước chính là tới moi tim của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!