Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mẹ ơi, con đói.
Một cô bé xanh xao vàng vọt, mặc đồ thủy thủ không vừa người, ôm một cái bình sứ còn lớn hơn mặt cô bé, vừa uống nước cho đỡ đói vừa nhỏ giọng khóc nức nở.
Thẩm Mỹ Vân nhìn cô bé khóc trước mặt, chỉ cảm thấy tim đều muốn tan nát.
Mẹ có-------
Có cái gì ấy nhỉ?
Thẩm Mỹ Vân cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ ra cái gì cả.
Khoảnh khắc kế tiếp.
Thẩm Mỹ Vân chợt giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy từ trên giường, vô thức giơ tay lên sờ con gái bảo bối ngủ bên cạnh.
Thấy vẻ mặt con gái bảo bối điềm tĩnh, bộ dáng trắng mềm non nớt.
Cô chợt thở phào.
May mắn, đứa bé kia không phải con gái của cô.
Chỉ là, khi đang suy nghĩ đến giấc mơ trước đó, cô hơi nhíu mày: Lại nằm mơ.
Giấc mơ này, cô đã liên tục mơ một tháng.
Mỗi lần, trong mơ đều có một cô bé, ôm chân của cô, khóc sướt mướt gọi: Mẹ ơi con đói.
Làm mẹ thấy con gái đói bụng đến xanh xao vàng vọt, lại không cầm được bất cứ thức ăn gì, bộ dáng bất lực.
Cũng may đây là mơ.
Con gái của cô
------ Miên Miên, mỗi ngày ở trong nhà nghìn vạn, thức dậy có hơn trăm bộ quần áo có thể lựa chọn, càng có vô số thức ăn để chọn.
Ra cửa có xe, ở nhà có bảo mẫu.
Cho tới giờ là cô gái nhỏ được cô nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay mà lớn.
Nghĩ tới đây.
Thẩm Mỹ Vân có hơi may mắn, kể từ khi ly hôn cùng chồng, cô được chia tài sản nghìn vạn.
Một mình mang theo con gái, cuộc sống ngược lại cũng rất thoải mái.
Trong lúc mơ màng, cô nghĩ, nếu cô không giúp được cô bé trong mơ.
Vậy cũng chỉ có thể sáng sớm mai chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho Miên Miên.
Bánh rong biển tôm tươi, phô mai viên nấm truffle, sandwich bơ đậu phộng cùng trái cây đông lạnh, tôm hùm trứng Benedict, sinh tố kem bơ sáu màu.
Thân là mồ côi ba mẹ, cô luôn muốn đưa những thứ tốt nhất bày ra trước mặt con gái.
Rạng sáng ngày hôm sau, Thẩm Mỹ Vân dậy thật sớm để chuẩn bị.
Nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, thường chỉ cần nấu kiểu đơn giản nhất, sau nửa tiếng Thẩm Mỹ Vân bận rộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!