Trong lúc Trọng Thiên Kì và Dịch Vương Thiên Anh còn đang dằn co, Phùng Ngọc Nhi chao đảo rồi đột nhiên khụy xuống, Trọng Thiên Kì nhanh như bay lách sang Dịch Vương Thiên Anh, chạy lại đỡ muội muội mình trong tay.
Lúc Phùng Ngọc Nhi tỉnh lại cũng là chuyện của ba ngày sau. Trong ba ngày này, không ít chuyện chẳng lành liên tục xảy ra.
Tối hôm đó, Dịch Vương Thiên Anh lấy thân phận đại tỷ hiện tại của Phùng Ngọc Nhi, đem cô nàng cùng cả bọn ba người còn lại về kí túc xá số 666, đương nhiên Trọng Thiên Kì trong thân phận đại sư huynh đồng môn của Phùng Ngọc Nhi cũng không thể yên lặng để muội muội nhà mình bị người ta giành đi mất, cũng mặt dày theo gót năm người về kí túc xá của họ, quyết định sáng hôm sau xin hiệu trưởng dọn đến đó sống luôn.
Mà Dịch Vương Thiên Anh nghe xong tin tức này liền có loại xúc động muốn lấy công trả thù tư!
Khi sáu người năm tỉnh táo một hôn mê về đến kí túc xá liền bắt gặp bốn con mắt khó hiểu của Hoàng Kỳ Ngân và Lâm Bảo Ngọc.
"Người này không phải trợ giảng trọng đó sao? Sao anh lại ở đây?? Còn nữa, Ngọc Nhi bị gì vậy???" Hoàng Kỳ Ngân trong lòng chứa đầy dấu chấm hỏi không ngừng thắc mắc.
Dịch Vương Thiên Anh đỡ lấy Phùng Ngọc Nhi trên tay Trọng Thiên Kì, không trả lời mà quay sang Lâm Bảo Ngọc: "Tìm chỗ để tôi đặt Ngọc Nhi nằm xuống trước đã! Có chuyện gì lát nữa nói sau!"
"À!" Lâm Bảo Ngọc giác ngộ gật đầu, nhanh chân chạy đi dọn dẹp giường của mình cho Phùng Ngọc Nhi nằm tạm: "Đặt cậu ấy ở đây đi!"
"Lúc nãy không phải các cậu nói muốn đi dạo tìm hiểu môi trường mới hay sao? Sao lại có người bị thương thế này, còn..." Hoàng Kỳ Ngân nhìn cánh tay áo thấm máu của Phùng Ngọc Nhi, lại chứa ẩn ý chuyển ánh mắt sang Trọng Thiên Kì.
Trọng Thiên Kì bâng quơ huýt sáo nhìn đến chỗ khác: "Phòng này rộng nhỉ?!"
Cả đám người còn lại: (눈‿눈).
Đồng chí trợ giảng! Xin anh đừng có đánh trống lảng một cách trơ trẽn như vậy có được không??
Dịch Vương Thiên Anh không vui liếc anh ta vài cái, liếc đã đời lại quay qua nhìn Phùng Ngọc Nhi sắc mặt tái nhợt đang nằm bất động trên giường, cố gắng tìm ra một cái cớ nghe qua có vẽ thuận tai: "Lúc nãy Ngọc Nhi sơ ý té từ trên cây xuống, may mắn được trợ giảng Trọng nhìn thấy!"
"Nhưng nửa đêm nửa hôm cậu ta trèo cây làm gì chứ!?" Lâm Bảo Ngọc vô cùng không hiểu chuyện vạch mặt Dịch Vương cô nương.
Dịch Vương Thiên Anh vô cùng vô cùng *
Quý cô à! Tôi đây nói dối không giỏi, xin cô nễ mặt tôi chút có được hay không???
Trọng Thiên Kì vui sướng khi người gặp họa đảo mắt một vòng: "Chắc là bạn học Dịch nhớ nhầm rồi, tôi chỉ vô tình thấy Ngọc Nhi té từ cầu thang xuống nên đỡ dậy thôi! Trí nhớ kém phát triển thì nên về nhà mua thuốc bổ não uống đi chứ!"
Dịch Vương Thiên Anh chẳng nói chẳng rằng thuận tay cầm chai nước gần đó quăng lên mặt Trọng Thiên Kì. Anh chàng nào đó bị trúng hung khí, lập tức biết điều ngậm mồm lại.
Trước khi kí túc xá đóng cửa năm phút, Trọng Thiên Kì cuối cùng cũng chịu lếch xác về phòng mình, trả lại yên bình cho bảy người trong phòng 666 nghỉ ngơi.
(*: pinyin "jiong", biểu tượng khuôn mặt đớ ra, phiền muộn, chán nản, bi thương, bất đắc dĩ, bó tay, tóc vàng hoe…)
******
Sáng sớm hôm sau, Phùng Ngọc Nhi vẫn chưa tỉnh lại, mà một chuyện xảy ra khiến cả đám không khỏi hít vào một hơi: Cẩm Y
- người đáng lí ra phải đang còn nằm bất tỉnh ở phòng y tế đột nhiên mất tích!
Trọng Thiên Kì liếc mắt khinh thường nhìn Vương Thiên Minh và Dịch Vương Thiên Anh: "Có chuyện này cũng làm không đến nơi đến chốn!"
Dịch Vương Thiên Anh cố gắng kìm nén lại xúc động muốn cỡi giày Bata quăng vào mồm hắn ta. Nhưng mà... cô nhớ rõ ràng lúc đưa Cẩm Y đến đây, tình hình của cô ta được coi là rất tốt rồi, chỉ cần tìm lại một ít hồn phách còn thất lạc bên ngoài đưa về thì cô ta có thể bình thường trở lại, không lí nào có thể đột nhiên tỉnh lại rồi biến mất được!
Dương Bảo Nghi không nhanh không chậm quan sát tình hình trong phòng, nhân viên y tế là một người phụ nữ trung niên tuổi ngoài bốn mươi đang nằm bất tỉnh nhân sự trên bàn làm việc, xung quanh cũng không có vẻ gì giống như đã từng xảy ra xung đột: "Theo trước mắt nhìn thấy, chắc chắn ả ta tỉnh lại rồi nhân lúc nhân viên y tế này không để ý mà đánh bất tỉnh bà ta rồi chạy trốn!"
"Khỏi cần cậu nói mình cũng nhìn ra!" Phùng Thanh Thanh trề môi khinh thường đồng đội: "Nhưng quan trọng, chúng ta cần biết cô ả làm sao mà tỉnh lại được khi chưa có đủ hồn phách trong người kìa!"
"Không! Chuyện cũng đã xảy ra rồi, thứ quan trọng bây giờ chính là làm sao tìm được cô ta!" Trọng Thiên Kì nở một nụ cười như có như không, nhìn một lượt bốn người đồng đội đang đứng xung quanh.
Vương Thiên Minh, Dương Bảo Nghi, Phùng Thanh Thanh và Dịch Vương Thiên Anh đột nhiên bừng tỉnh. Trọng Thiên Kì, đúng là không hổ danh làm đại sư huynh đồng môn của Phùng Ngọc Nhi, đầu óc hai người này cực kì giống nhau, cứ y như muốn chiếm hết sự thông minh trong thiên hạ về phần mình vậy. Hừ!!
Phùng Thanh Thanh và Dương Bảo Nghi cùng nhau khiên nhân viên y tế đặt lên giường bệnh, giúp bà ta có được một chỗ nghỉ ngơi thoải mái, sau đó trở lại bàn bạc với ba người còn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!