Một ngày học nhàm chán cứ thế trôi qua trong sự im lặng còn nhàm chán hơn. Cuối cùng, khi giảng viên đại nhân rốt cục cũng chịu phủi ông đứng dậy, kết thúc bài giảng thiếu muối của ông ta, sinh viên trong phòng cũng mây trôi nước chảy ùa ra ngoài.
Mà trước sự khẩn cấp của đám người gan nhỏ sợ sệt ma quỷ, cô nàng Cẩm Y kia lại thong thả đến đáng ngờ. Nếu chân cô ta mà không chạm đất, chắc chắn bốn người bọn Phùng Ngọc Nhi đã đem cô ta nhầm lẫn thành loại linh hồn lang thang nào đó rồi.
Thế là Phùng Ngọc Nhi nhìn Dịch Vương Thiên Anh, Dịch Vương Thiên Anh nhìn Dương Bảo Nghi, mà Dương Bảo Nghi tiếp tục nhìn sang chồng yêu nhà mình.
Bốn người cứ thế anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, cô nhìn anh, diễn ra một màn trao đổi ánh mắt.
Cuối cùng vẫn là Phùng Ngọc Nhi thở dài một tiếng, tiến lên mười bước, thân thiết vỗ vai Cẩm Y: "Chào bạn!"
Cô nàng kia quay lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn Phùng Ngọc Nhi, âm u gạt cánh tay cô ra khỏi người mình, bước đi còn nhanh hơn bay.
Con bà nó! Thực sự là nhanh
- hơn
- bay đó!!!
Phùng Ngọc Nhi vỗ vỗ hai lòng bàn tay vào nhau, nhẹ nhỏm phun một chữ: "Xong!"
Dương Bảo Nghi lách người khỏi Lâm Bảo Ngọc va Hoàng Kỳ Ngân, nhìn hai người, mỉm cười đến là xuân về hoa nở: "Hai cậu về kí túc xá trước đi! Bọn mình đi dạo xung quanh, tham quan trường lát nữa sẽ về sau!"
"Đi dạo??" Lâm Bảo Ngọc dùng ánh mắt nhìn người sao hỏa lạc vào trái đất nhìn bốn người: "Giờ này sao?"
Dương Bảo Nghi cười khan mấy tiếng, kéo tay ông xã và Dịch Vương Thiên Anh chạy trối chết, ngang qua Phùng Ngọc Nhi còn không quên quẳng lại một câu: "Đi!!!"
"Qua 23h30" kí túc xá sẽ đống cửa, nhớ về sớm!" Hoàng Kỳ Ngân với theo dặn dò.
Kí túc xá mà đóng cửa rồi sẽ không vào được nửa! Cô phải thay bạn mới dặn dò một chút.
Dương Bảo Nghi buông tay đang nắm theo Dịch Vương Thiên Anh ra, vẩy vẩy với Hoàng Kỳ Ngân: "Đã biết đã biết!!"
Năm phút sau, bốn người đứng ì một góc trong bãi đổ xe của trường, xác định bọn người kia đã về kí túc xá hết thảy. Dương Bảo Nghi vô cùng tò mò nhìn xung quanh.
Cả sân trường ánh đèn mờ mờ soi không đủ sáng, muốn nói là tối lại càng không đúng. Không khí trái lại có vẽ âm u mờ ảo đến rùng mình. Xung quanh vừa nảy tràn đầy tiếng nói của đám sinh viên năm ba và năm cuối sau khi tan trường, bây giờ im lặng đến nỗi có thể nghe được rõ ràng âm thanh cây kim rơi xuống mặt đất ra sao.
Phùng Ngọc Nhi móc di động gọi cho Phùng Thanh Thanh. Không đầy một giây sau, bên kia truyền đến tiếng quét lá sột soạt và giọng nói âm trì của Thanh Thanh cô nương: "What???"
"Cho cậu năm phút! Đến bãi đỗ xe tập hợp ngay cho mình. Còn nữa, cô lao công năng nổ tràn đầy nhiệt huyết, cậu mau quăng đống rác với cây chổi cùn nhà cậu ra khỏi đầu đi!" Phùng Ngọc Nhi nổi điên gào thét, gân xanh trên trán cũng theo đó nổi lên….
Con bà nó thực quá sức chịu đựng mà, bây giờ đã là giây phút nào rồi? Phùng Thanh Thanh kia lại có thể thực sự ở chỗ đó quét rác???
Phùng Thanh Thanh bị hét cho lông tơ toàn thân dựng đứng, lập tức quăng chổi, chạy như bay đến nơi chỉ thị.
Mà bên này, Dương Bảo Nghi đột nhiên "A!" Lên một tiếng. Dịch Vương Thiên Anh, Vương Thiên Minh và Phùng Ngọc Nhi giật mình nhìn theo hướng tay cô chỉ, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người nào đó vừa quẹo vào lối cầu thang bộ tầng mười của trường…. Đó không phải chính là tầng lầu bọn họ đang học sao???
"Đuổi theo!" Dịch Vương Thiên Anh nhỏ tiếng ra chỉ thị. Nhưng khi bốn người vừa nhất chân định đuổi theo, di động Phùng Ngọc Nhi đột nhiên run bần bật.
Là Phùng Thanh Thanh gọi tới!!
"Thanh Thanh?" Phùng Ngọc Nhi nghe máy.
Bên kia, giọng Phùng Thanh Thanh rất gấp gáp như đang đuổi theo thứ gì đó: "Ngọc Nhi! Mình nghĩ mình nhìn thấy thứ không sạch sẽ rồi!!"
"Nói rõ tình hình cho mình, hiện tại cậu đang ở đâu??" Phùng Ngọc Nhi vừa nói, vừa bật tính năng chuyển thành cuộc gọi nhóm chuyên dụng được cài sẵn trên máy, để bọn người còn lại tham gia bàn bạc.
"Lúc mình đang định chạy đến bãi đổ xe, đột nhiên nhìn thấy có một bóng đen bay vèo vèo lướt qua sau dãy ghế đá đóng rêu dọc hàng bạch dương u ám cạnh khu vực cấm của trường, hiện tại mình đang đuổi theo nó!"
"Ok! Làm tốt lắm, cậu cứ đuổi theo thứ đó đi, bọn mình sẽ đến!!" Dịch Vương Thiên Anh chen ngang, quyết định bỏ qua bóng người vừa thấy khi nảy…. Biết đâu chỉ là sinh viên để quên đồ trong lớp học nên quay lại lấy thôi?!?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!