Nhìn bộ sách chỉnh tề được ngăn nắp sắp trên giá sách, y biếng nhác rút ra một quyển, mở ra xem.
Sách này là sách tốt, trang giấy hoàn mỹ, hương thơm nhè nhẹ thoang thoảng, câu hay từ đẹp rơi vào trong mắt.
Được thành quả như bây giờ là y và hắn cùng chậm rãi tích lũy, mỗi một quyển sách đều là Phong Vang chi tiền ra mua cho y.
Lúc đó, hắn rất cẩn thận bọc bộ sách vào trong miếng lụa mỏng mỏng, hưng phấn lại tràn ngập chờ mong giao cho y.
Lúc đó, y luôn nở nụ cười với hắn, nhưng trong lòng luôn vì sự cần lao trả giá của hắn mà đau lòng.
Sách, mỗi một quyển đều được y quý trọng ân cần bảo quản, giống như nhu tình Phong Vang dành cho y vậy.
Vốn không hưng trí, nhưng khi ngẫu nhiên bắt gặp một câu hay, y vẫn không khỏi than nhẹ:
"Đình viện thâm sâu kỉ hứa?
Dương liễu đôi yên, liêm mạc vô trọng sổ.
Ngọc lặc điêu an du trì xử,
Lâu cao bất kiến chương thai lộ.
Vũ hoành phong cuồng tam nguyệt mộ,
Môn yểm hoàng hôn, vô kế lưu xuân trụ.
Lệ nhãn vấn hoa hoa bất ngữ,
Loạn hồng phi quá thu thiên khứ."
(Bản dịch ở cuối bài viết)
Câu thơ réo rắt đớn đau động lòng người, tô đậm lên tâm tình thương cảm cho con người đơn côi bên trong thâm viện kia.
Cuối xuân, cơn mưa lúc xế chiều cứ như xóa nhòa cảnh sắc, đóng cửa ngồi suy tư, oán trách tình không như ý, ngăn sao được xuân đến xuân đi, chỉ còn có thể thuận theo xuân.
Thi nhân tâm tình bi thương bất đắc dĩ, loại cảm tình ưu thương sầu muộn này, hệt như y của quá khứ.
Nếu như Phong Vang không xuất hiện, có lẽ bây giờ y đã......
"Choang!" Cách vách đột nhiên truyền đến tiếng động, y lập tức buông quyển sách trên tay, chạy sang.
"Thường phu nhân?!"
Lúc đến nơi, Thường phu nhân vốn đang ngủ trên giường lại nằm dưới mặt đất, mảnh vỡ tán loạn bên chân.
"Ngươi không sao chứ?" Y lo lắng chạy đến nâng nàng dậy, lại nhìn đến gương mặt hốc hác vương lệ ẩm ướt, "Xảy ra chuyện gì?"
"Ta nghe được...... Nghe được...... Giọng của tướng công......"
Thường phu nhân không ngừng chảy lệ, run rẩy ôm lấy y.
"Tướng công?"
"Ta, ta nghe được tướng công ta đang ngâm thơ...... Giống như lúc trước vậy, khi rảnh rỗi chàng luôn đọc cho ta nghe...... Ta thật sự nghe được......"
Y trầm mặc nhìn bộ dáng kích động của nàng, lẳng lặng đỡ nàng ngồi trở lại trên giường.
"Thường phu nhân, vừa rồi người niệm thi là ta......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!