Lục Phồn ở tầng bốn, tòa nhà cũ không có thang máy, sau khi leo lên Nghê Giản thở không ra hơi.
Lục Phồn nhìn cô đứng dựa vào tường, nói: " Thể lực của cô kém quá".
Nghê Giản ngẩng đầu hít sâu: " Anh quên à, tôi mới ra viện".
Lục Phồn không nói gì. Anh tìm chìa khóa mở cửa.
Nhà của Lục Phồn không rộng, đã được sửa sang lại, nhưng do thời gian quá lâu nên rất cũ kỹ, nền gạch men có nhiều vết rạn và sứt mẻ.
Nghê Giản đi vào nhìn ngó một lượt, ngôi nhà chỉ có một phòng, buồng vệ sinh và một căn bếp lộ thiên.
Xem ra, chỉ có phòng khách là rộng rãi một chút.
Nghê Giản nhìn lại, không phải rộng rãi, mà là do đồ đạc ít. Thoạt nhìn, ngoài một chiếc bàn ăn, một bộ sofa màu xám cũ kỹ thì không còn gì khác.
À, còn có một chiếc tivi nhỏ, đặt trong góc một chiếc bàn thấp, phía trên phủ một tấm vải, không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Chưa đi đến phòng ngủ, nhưng cô đoán trong đó có lẽ cũng không có gì.
Nghê Giản nhớ tới căn phòng khi Lục Phồn còn bé.
Phòng anh có một chiếc giường nhỏ, chăn màn không phải màu xanh lam mà là màu xanh lá, hai chiếc tủ đầu giường đều là đồ chơi. Anh rất thích lắp ráp ô tô, thế nên trong ngăn tủ đầy ắp xe hơi đồ chơi. Phòng anh còn có một tủ sách, bên trong ngoài sách ra còn có một ít truyện tranh mà cô xem không hiểu.
Về sau, trong phòng anh có thêm hai con thú bông, một con gấu và một con cá heo.
Đó là đồ chơi của cô.
Lục Phồn thấy Nghê Giản đứng không nhúc nhích, đi tới nói: " Cô ngồi đi, tôi đi đun nước".
Nghê Giản định thần, ừ một tiếng.
Lục Phồn đi vào bếp, Nghê Giản ngồi trên ghế sofa.
Cô không nghĩ tới chuyện trước kia nữa.
Trong phòng bếp vang tiếng đun nước, Nghê Giản không nghe được, cô ngồi tựa trên ghế sofa quay đầu nhìn ra phía ban công, ánh mặt trời từ đó chiếu vào, rơi trên nền gạch men, sáng một mảng lớn.
Đúng là một ngày nắng đẹp.
Lục Phồn đưa cho Nghê Giản cốc nước nóng, hỏi cô muốn ăn gì.
Nghê Giản hỏi: " Tôi có thể chọn à?".
Lục Phồn gật đầu: " Có gạo, bột mì và một ít trứng".
Nghê Giản nói: " Anh có biết làm mì trứng không?".
Lục Phồn trầm tư suy nghĩ một chút, hỏi: " Cô nói... Chỉ là trứng gà đập vào mì thôi à?".
" Đúng vậy".
Lục Phồn gật đầu, lại đi vào bếp.
Hơn mười phút sau, anh bưng một tô mì ra, phía trên có hai quả trứng.
" Nhiều vậy?". Nghê Giản lắp bắp ngạc nhiên.
Lục Phồn nhìn thoáng qua: " Không nhiều lắm đâu".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!