Nghê Giản lưu lại Bắc Kinh
hai ngày. Hôm đầu tiên, cô nghe theo lời Trình Hồng ở lại ngôi nhà cũ
của Tiêu gia, sáng sớm ngày hôm sau mới rời đi.
Cô không mua vé về ngay mà ra ngoài một chuyến. Cô cũng không làm chuyện gì khác, chỉ một mình mò mẫm đi dạo. Dù sao, cũng đã lâu mới tới đây,
từ năm 7 tuổi đến năm 13 tuổi, dẫu không có nhiều cảm tình với Hoàng
Thành, nhưng trí nhớ ngược lại là có.
Buổi tối, cô đặt xong vé máy bay, lúc xuống lầu ăn cơm, thì Trình Hồng đến.
Hai mẹ con cùng ngồi nhà hàng.
Nghê Giản nói: " Mai con về".
Trình Hồng không ngạc nhiên.
Bà nhìn Nghê Giản, hỏi: " Đặt vé rồi à?".
Nghê Giản gật đầu.
Trình Hồng im lặng một hồi.
Nghê Giản không biết bà đang nghĩ gì.
Mấy giây sau, Trình Hồng lên tiếng: " Ở bên kia mua nhà rồi hả?".
Nghê Giản ngẩn người, nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Nếu Trình Hồng có ý
muốn biết chuyện của cô, có lẽ không gì là không thể tra ra được.
Nghê Giản gật đầu: " Mua rồi ạ".
Trình Hồng lại trầm mặc.
Nghê Giản cũng không nôn nóng, đợi bà mở miệng.
Nửa phút sau, Trình Hồng mở túi xách, lấy một chiếc thẻ đặt trước mặt Nghê Giản.
" Cầm lấy đi".
Nghê Giản hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn lướt: " Con có tiền mà".
Cô đẩy chiếc thẻ qua, giữa chừng bị Trình Hồng ngăn lại.
" Cứ cầm lấy đi". Trình Hồng nhắc lại lần nữa.
Nghê Giản nhìn bà.
Trình Hồng nói: " Cho dù mẹ can thiệp thế nào, con vẫn đi đến bước này.
Mẹ không có gì có thể cho con, nên cái thẻ kia, con cầm lấy đi. Con phải suy tính cho tương lai, không lẽ trông chờ vào công việc của Lục Phồn
sẽ nuôi được con ư?".
" Con không cần dựa vào ai nuôi, con có thể tự mình kiếm tiền".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!