Chương 48: (Vô Đề)

Chuyến đi lần này của Nghê Giản đơn giản là do bị kích động, lúc xuống máy bay cô mới nhận ra điều đó.

Tại sao lại tới tìm anh?

Sẽ nói với anh câu gì?

Cho anh nhìn thấy bộ dạng chết tiệt này của cô ư?

Muốn anh phân tâm sao?

Rốt cuộc, cô đến đây làm gì chứ?

Cô chưa suy nghĩ kỹ càng đã chạy đến. Bởi vì không muốn ở lại Thượng Hải, không muốn đối mặt với những người kia, cho nên mới tới đây,  đến để tìm anh.

Bao năm như vậy, cô vẫn trốn chạy, mãi mãi trốn chạy. Mối quan hệ với Tiêu gia, mẫu thuẫn với Trình Hồng, lời cự tuyệt của Tô Khâm năm đó Toàn bộ linh hồn cô đều được miêu tả bằng hai chữ nhu nhược.

Quảng Châu đầu tháng tư không giống với Thượng Hải, ấm áp khiến người ta mệt mỏi rã rệt. Nghê Giản tháo khăn quàng cổ xuống, cất vào trong túi, tìm nhà trọ gần sân bay, tắt điện thoại đi ngủ.

Thức dậy, trời đã chạng vạng tối. Nghê Giản vò đầu, rời giường xông vào nhà tắm, nhìn mặt mình trong gương, cảm giác tinh thần đã khá hơn nhiều.

Cô kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài rặng mây đỏ ngập trời. Mọi chuyện ngày hôm qua giống như một giấc mơ, tất cả đã biến mất.

Nghê Giản thu dọn qua quýt, xuống lầu tìm một quán ăn nhỏ, chọn tới chọn lui, cuối cùng làm một bát sủi cảo. Sau đó, cô mở nhật ký tin nhắn, kiểm tra nhanh căn cứ huấn luyện toàn diện của Lục Phồn, cũng không xa lắm.

Nghê Giản ngồi taxi, năm mười phút đã đến nơi, trời vẫn chưa tối.

Nơi đóng quân ở ngoại ô, riêng rẽ yên tĩnh. Lúc đến gần căn cứ, tài xế nói: " Nghe thấy tiếng còi, vẫn đang tập huấn đấy".

Nói xong, không thấy Nghê Giản có phản ứng. Lái xe quay đầu nhìn cô, bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của cô đang nhìn phía trước, suy tư gì đó, không nói thêm câu nào.

Đến cổng chính, Nghê Giản thanh toán tiền xuống xe. Lái xe hỏi: " Lúc nào cô đi? Ở đây khó tìm xe, có muốn tôi chờ không?".

Nghê Giản quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một dãy nhà thấp, một quầy tạp hóa, bên cạnh là một căn nhà hai tầng nhỏ, nhiều mảng xi măng bên tường ngoài đã bị rơi rụng, trơ cả gạch, trước cửa nhà treo một tấm biển tróc sơn, đề: " Nhà nghỉ Lưu gia".

Nghê Giản lôi trong túi ra hai trăm đưa cho lái xe: " Phiền anh giờ này ngày mai đến đây đón tôi, tôi ở đằng kia". Cô chỉ chỉ vào nhà nhỉ Lưu gia cách đó không xa. Lái xe nhận tiền, đồng ý.

Nghê Giản đi vào nhà nghỉ Lưu gia, bà chủ mặc áo khoác màu đỏ thẫm đang nằm tựa trên ghế xem tivi. Nghê Giản đứng trước quầy lễ tân đen sì một lúc. Xem ra, điều kiện của nhà nghỉ này rất tệ, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

Nghê Giản hỏi: " Còn phòng không ạ?".

Bà chủ nghe tiếng quay đầu ra, giương hàng mi thưa thớt lên, dường như ngạc nhiên vì lúc này vẫn có khách tìm đến.

Nghê Giản hỏi lại lần nữa, bà chủ đứng dậy, đi về phía quầy tiếp tân.

" Ở mấy người?".

" Một người".

Bà chủ lại nhìn cô, điệu bộ nghi ngờ. Nghê Giản cũng nhìn bà ta. Cuối cùng, bà chủ chìa ra một chiếc chìa khóa: " Phòng đầu tiên trên lầu, 100 tệ một đêm, ngoài ra đặt cọc 100 tệ nữa".

Nghê Giản nhận chìa khóa, đưa cho bà ta hai trăm tệ. Bà chủ nhận tiền, nhìn cô đang định rời đi dặn thêm một câu: " Buổi tối kiểm tra phòng, nếu phát hiện trong phòng có thêm người, phải bù 200 nữa".

Nghê Giản nhìn bà ta, đáp một tiếng, quay người đi lên lầu.

Căn phòng rất nhỏ, chỉ đặt tạm  một chiếc giường lớn, một chiếc tủ, dọn dẹp không được sạch sẽ cho lắm. Quảng Châu vào tháng tư quay về kiểu thời tiết phía Nam, không khí ẩm ướt, căn phòng bốc mùi ẩm mốc. Nghê Giản giũ chiếc chăn màu xám tro, sờ soạng một hồi, cảm giác vỏ chăn và gối đều hơi âm ẩm.

Hoàn cảnh như vậy đối với người bị gãy xương thật không tốt. Nghê Giản xuống giường, nhìn cổ tay. Chỉ ở một ngày, có lẽ không quan trọng lắm.

Nhà vệ sinh thô sơ, chật chội, bồn rửa mặt bẩn thỉu có thể viết chữ, vòi hoa sen cũng không thể đứng tắm. Nghê Giản miễn cưỡng đi vệ sinh, rửa tay, sau đó không quay vào lần nữa. Cô lôi trong túi ra chiếc khăn quàng cổ, trải lên gối, chui vào chăn nằm một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!