Chương 37: (Vô Đề)

Lục Phồn ở trong nhà vệ sinh lâu hơn ngày thường. Anh ngồi trên nắp bồn cầu hút xong hai điếu thuốc rồi mới đi tắm. 

Không biết có phải do lây tính nóng giận vô vớ của Nghê Giản hay không, mà trong lòng Lục Phồn cũng có chút bực bội.

Nghê Giản nóng tính thô bạo như thế nào, Lục Phồn từng lĩnh giáo.

Nghê Giản trả miếng như thế nào, anh cũng biết.

Lúc cô vừa tới tìm anh, còn ác liệt hơn bây giờ nhiều, không nghe lời, đối chọi, bất cần đời, không có chuyện gì cũng trêu chọc anh. Anh thấy hơi phiền phức nhưng không kiềm chế được mà ngã nhào vào.

Tính cách của cô là như vậy, Lục Phồn không cảm thấy chán ghét, cũng không muốn cô phải thay đổi. Thậm chí, anh còn không để tâm vì cuối cùng cô đã dành trái tim cho anh.

Hôm giao thừa, trước khi anh bắt tàu đuổi theo, Tôn Linh Thục đã tới tìm anh, nói với anh rằng Nghê Giản chỉ đùa bỡn anh mà thôi. Lục Phồn không nghe Tôn Linh Thục nói hết liền bỏ đi.

Trong mối quan hệ này, anh bịt tai bịt mồm, trở nên mù quáng. Mấy ngày nay, Nghê Giản đối xử rất tốt với anh, quan tâm đến anh. Anh tưởng rằng, bọn họ đã không còn sự khác biệt.

Nhưng hình như sai rồi. Người con gái Nghê Giản này, anh chưa từng hiểu một giây.

+++

Lục Phồn tắm xong đi ra, Nghê Giản đang nằm trên giường. Hai chiếc vé đặt trên tủ đầu giường. Lục Phồn xốc góc chăn lên, nằm xuống bên cạnh. Giường rất rộng, giữa bọn họ để lộ không ít khe hở.

Lục Phồn nhấn tắt đèn đầu giường. Trong bóng tối, hai người nằm yên lặng, đều không ngủ, không nói một câu.

Không biết qua bao lâu, Nghê Giản đưa tay sang, nắm tay Lục Phồn trong chăn. Lục Phồn không phản ứng. Nghê Giản nghiêng người sấn lại gần, chui đầu vào trong chăn. Hai tay cô quấn lấy đôi bàn tay to rộng của anh, nhẹ nhàng kéo qua.

Trong chiếc chăn đen kịt, môi cô hôn lên mu bàn tay anh. Lục Phồn mấp máy môi, kéo căng cơ thể bất động. Nghê Giản buông lỏng tay anh ra, chuyển động trong chăn.

Vài giây sau đó, trên thắt lưng Lục Phồn có thêm hai cánh tay. Anh không kịp ấn chặt, chiếc quần đã bị lột bỏ. Lục Phồn không nén được cơn tức, bắt lấy tay cô.

Nhưng vô dụng.

Cô quyết tâm nịnh nọt anh, lấy lòng anh. Không ngăn được.

Miệng cô mềm mại ướt át, không quá nóng nhưng thiêu đốt anh.

Rõ ràng, đây là lần thứ hai làm chuyện này, nhưng cô dường như đột nhiên nắm giữ cẩn thận hơn, khẽ liếm láp, hôn chậm rãi, thi thoảng gặm cắn, vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn.

Quả là muốn giết người.

Đôi mày đen kịt của Lục Phồn cau tít, trong cổ họng phát ra những âm thanh khàn khàn khó chịu.

Làm cho đến khi anh ra, Nghê Giản mới dừng lại. Chuyện này mệt mỏi quá đi. Nghê Giản nằm thở bên đùi Lục Phồn, gò má dán lên da anh, trao đổi nhiệt độ của nhau. Mồ hôi trên người cô dấp dính khó chịu. Ý thức Lục Phồn dần tỉnh táo, nhấc tay Nghê Giản, để đầu cô lộ khỏi chăn.

Hơi thở của Nghê Giản từ từ ổn định. Trong bóng đêm, cô mở to đôi mắt, không nhìn rõ thứ gì. Nhưng giờ phút này, cô nhìn rõ.

Lục Phồn không có vấn đề, vấn đề là ở cô.

Cô là một kẻ khốn kiếp.

+++

Suốt đêm Nghê Giản ngủ không yên giấc, lúc mê lúc tỉnh. Không phải giấc mơ tốt đẹp, từng gương mặt lần lượt xuất hiện trong giấc mơ, cô không gọi ra tên của bọn họ, nhưng có thể nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt bọn họ. Hoặc xem thường, hoặc chán ghét. Cuối cùng, tất cả đều hợp lại thành một dáng người.

Đã lâu rồi cô không mơ tới người đó. Cuối giấc mơ, không thấy gương mặt người kia, cô nhìn thấy Lục Phồn. Anh cau mày bảo cô cút đi.

Nghê Giản bừng tỉnh, toàn thân lạnh như băng, người đổ đầy mồ hôi.

Đèn bật, trong phòng sáng trưng, dưới ánh đèn, gương mặt Lục Phồn ghé sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!