Chương 32: (Vô Đề)

Nghê San gặp may.

Sau khi chạy mấy trăm mét trên con đường quạnh quẽ của vành đai thành phố, con bé đã gặp một chiếc taxi đi ngang qua.

Tài xế giật nảy mình nhìn bộ dạng con bé.

" Đi mau, đi mau".

Giọng Nghê San run rẩy. Con bé đóng mạnh cửa chiếc xe lại.

" Cô bé...".

Tài xế đang định hỏi một câu, Nghê San đã hét to: " Tôi phải về nhà. Đi mau lên". Hét xong câu đó, con bé kiệt sức, mặc cho tài xế hỏi thế nào đi nữa, cũng không đáp một câu.

Tài xế bất lực, nói: " Dù sao thì cháu cũng phải cho tôi biết địa chỉ chứ".

Nghê San nói địa chỉ.

Xe rời đi.

Nghê San không về nhà, con bé đến cửa hàng của Lý Tuệ. Con bé không có tiền trả tiền xe, bảo tài xế gọi cho Lý Tuệ. Lý Tuệ vội vàng chạy ra, thấy Nghê San hồn xiêu phách lạc. Nghê Sạn chạy lại ôm lấy Lý Tuệ.

" Mẹ, con phải về nhà, con phải về nhà".

Bốn giờ chiều, Nghê Chấn Bình bị Lý Tuệ gọi điện bảo về nhà. Trong điện thoại, Lý Tuệ nói không rõ ràng, Nghê Chấn Bình không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Vừa vào nhà, chỉ thấy Lý Tuệ ngồi trên sofa khóc lóc. Nghê Chấn Bình hỏi cả buổi, Lý Tuệ mới thút thít nói rõ sự tình.

" San San không chịu nói, tắm rửa xong liền vào phòng, cũng không cho tôi chạm vào người nó. Ông xem này, ông xem này...".

Bà ta lại khóc rống lên, chạy vào nhà tắm cầm chiếc áo khoác của Nghê San ra. Trên góc áo có vết máu loang lổ. Nghê Chấn Bình cũng bị giật mình. Ông sửng sốt một lúc, kịp phản ứng, vội vã gọi điện cho thầy giáo chủ nhiệm, được biết Nghê San đã về từ trưa, sau không thấy quay lại học, cặp sách vẫn để ở đó.

Nghê Chấn Bình cúp máy, đến gõ cửa phòng Nghê San, bên trong không có phản ứng. Lý Tuệ lau nước mắt, đi đến ôn tồn khuyên nhủ, dỗ dành Nghê San mở cửa.

Trong phòng. Nghê San co rúm ở trong chăn. Toàn thân con bé run rẩy, trên mặt không ngớt nóng ran đau đớn. Con bé ôm đầu, cảm giác não sắp nổ tung... Cô muốn chạy à? Thích chết thì chạy ngay đi để bọn chúng nhìn thấy....... Im miệng chờ tôi ở đây. Làm loạn là tôi ném cô cho bọn chúng đấy....... Trốn được rồi....... Trốn được rồi.......

Nghê San cắn răng, kéo gối che mắt, bóng tối khiến con bé cảm thấy yên ổn. Nhưng chỉ được một lát. Ngay lập tức, trước mắt lại bị vết máu tươi xóa không hết chiếm cứ. Con bé trợn mắt, nhắm mắt, đều giống nhau.

Máu vẫn chảy, chảy qua đống ván ghép, chảy tới chân con bé, thấm ướt vạt áo. Mùi máu tươi tràn ngập toàn bộ ngôi nhà hoang. Đó là máu của Nghê Giản.

Khi đó, con bé đang làm gì?

Con bé đang bụm chặt miệng mình, dồn hết sức lực để không thét lên. Bên tai, là giọng nói hoảng sợ của đám người kia.

" Đệt, chết rồi...".

" Tùng Bao. Con mẹ nó, mày giết người rồi".

"... Nó, nó chết rồi à?".....

" Ngây ra đấy làm gì, chạy mau".

Bọn chúng bỏ chạy.

Sau đó, con bé cũng chạy.

Không hề liếc nhìn.

Nghê Giản chết rồi. Nghê Giản chết rồi, chết trong ngôi nhà hoang kia.

Nghê San kéo chăn ra, đầu đổ đầy mồ hôi. Nhưng toàn thân con bé ớn lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!