Chương 26: (Vô Đề)

Nghê Giản cũng không ngờ mình sẽ nói ra như vậy.

Đầy vị chua.

Cô không đợi Lục Phồn đưa ra lời bình luận, đã cúi đầu vuốt mặt, không muốn cùng anh nói chuyện tiếp.

Cô quay người rời đi.

Lục Phồn thoáng dừng lại, theo sau.

Nghê Giản đi đến ngã ba, chuyển hướng, bước vào một cửa hàng tiện lợi.

Lúc Lục Phồn đi đến, cô đang đứng trước giá để đồ, chọn kẹo bạc hà, còn tiện tay cầm ba hộp bao cao su Okamoto vất vào giỏ. Lúc quay đầu nhìn thấy Lục Phồn mặt cô không xúc cảm, tự nhiên như mua ba hộp kẹo cao su vậy. 

Khi tính tiền, Nghê Giản thò tay rút ví nhưng Lục Phồn đã đưa tiền trước, nhân viên thu ngân nhận lấy rồi trả anh tiền lẻ.

Nghê Giản nhìn anh, không nói gì.

Lục Phồn xách túi mua sắm đi đằng trước, Nghê Giản chậm rãi đi đằng sau, hai người đều có tâm trạng, suốt dọc đường không ai nói câu nào.

Sau khi trở về, Nghê Giản nói: " Em muốn ngủ một lát, anh cứ tự nhiên". Nói xong đi vào phòng. Lục Phồn lời muốn nói liền nuốt vào trong cổ họng.

Nghê Giản ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy đã là xế chiều. Cô ngái ngủ đi ra ngoài, phát hiện Lục Phồn vẫn chưa đi.

Anh ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một quyển sách.

Nghê Giản đứng ở cửa phòng nghiêng đầu nhìn, thấy bìa cuốn sách, nhận ra đó là cuốn tiểu thuyết trinh thám chủ nhà để trên bàn trà trước mặt. Cô mới lướt được hai trang, tình tiết cũ rích sáo mòn, kiểu nhìn mở đầu có thể đoán được kết thúc, vô cùng nhàm chán. Nhưng Lục Phồn dường như xem rất chăm chú.

Nghê Giản đứng yên ở cửa một lúc lâu, cô đột nhiên không muốn phá vỡ hình ảnh này.

Trong thoáng chốc, giống như trở về năm đầu tiểu học. Cô ngồi làm bài tập trong phòng Lục Phồn, anh tựa trên ghế đọc sách, một mảng lớn trời chiều từ bên ô cửa sổ nhỏ chiếu vào, phủ lên người họ. Lúc cô làm xong bài tập, anh buông sách, mở hộp kẹo ra, đưa cho cô hai chiếc kẹo lạc.

Mùi vị ấy, đã nhiều năm cô không nếm qua, nhưng vẫn nhớ rõ.

Kỷ niệm đó, hôm nay nhớ tới, dường như đã mấy đời. Nghê Giản không biết trí nhớ của mình lại tốt như vậy.

Lúc nhà của Lục Phồn mới chuyển đi, Nghê Giản thường xuyên nhớ anh, nhớ anh rất tốt, mẹ anh cũng rất tốt, nhớ tới những đồ ăn vặt anh mua, nhớ đến cả ráng trời chiều ôn hòa trong phòng anh.

Nhưng mấy năm sau, cô rời đi, ở Bắc Kinh, hay ở nước Mỹ, phiêu bạt đến những nơi khác nhau, không còn nghĩ đến anh nữa. Suy cho cùng chỉ là ký ức thơ ấu về cậu hàng xóm nhỏ, giao tình cho dù rất tốt, cũng không tính là khắc cốt ghi tâm.

Cô nghĩ đến anh nhiều hơn, là từ khi mới bắt đầu gặp lại anh. Lục Phồn của bây giờ và khi còn bé không giống nhau, dù sao cô cũng từng chứng kiến vẻ thiếu niên trên người anh.

Tất cả, thực sự rất kỳ lạ.

Nghê Giản không biết đứng bao lâu. Cô chắp tay sau lưng, tựa trên khung cửa, tâm trí như bị kéo đi.

Lục Phồn gập sách, vừa quay đầu liền nhìn thấy cô. Tóc cô rối bù, xõa trên vai, đỉnh đầu còn có một sợi nhỏ dựng đứng, hơi buồn cười. Cô mặc chiếc áo ngủ rộng, thùng thà thùng thình che toàn bộ cơ thể, làm nổi bật dáng người hết sức nhỏ gầy của cô, hiển hiện một chút yếu ớt.

Ánh mắt bọn họ giao nhau, nhìn một hồi, không ai nói với ai.

Lục Phồn buông sách, đứng lên, đi về phía cô. Da mặt Nghê Giản dầy như vậy sẽ không vì lẳng lặng nhìn trộm người ta mà tỏ ra lúng túng. Cô đứng đấy, bình tĩnh nhìn anh đi tới.

Lục Phồn đã đến bên cô, nhìn cô chăm chú, xác định sắc mặt cô khá tốt: " Ngủ ngon chứ?".

Nghê Giản khẽ gật đầu.

Lục Phồn nói: " Vậy được".

Nghê Giản giương mí mắt, nghĩ anh định nói: " Vậy được, anh đi trước". Không ngờ Lục Phồn quay đầu, ném ra một câu: " Chúng ta nói chuyện".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!