Chương 23: (Vô Đề)

Ba mươi giây đèn đỏ thoáng cái đã qua. Mắt Nghê Giản cay xè, trong lúc cô chớp mắt, đèn xanh bật sáng.

Hết thảy tĩnh lặng lập tức chấm dứt, xe gắn máy của Lục Phồn dũng mãnh hòa vào dòng xe cộ.

Nghê Giản ngồi trong xe taxi, nhắm hai mắt lại.

Cô im lặng suốt, nên lái xe chạy một mạch đến đại viện của trạm phòng cháy chữa cháy Giang Lộ.

Xe như thường lệ chạy đến cổng chính thì ngừng lại.

"Đến rồi".

Nghê Giản không nhúc nhích.

Tài xế nghiêng đầu sang: "Này, cô gái, đến rồi".

Nghê Giản cúi đầu lấy tiền, thanh toán tiền xe rồi đi ra.

Lính canh ở vọng gác ngoài cửa vẫn đứng thẳng tắp, cửa phòng thường trực có hai phụ nữ trung niên, tay xách nách mang.

Nghê Giản đứng một lúc, vô thức đi tới.

Mấy người lớn tuổi kia chủ động cười với Nghê Giản, hỏi cô có phải cũng đến thăm người thân không.

Nghê Giản còn chưa trả lời, trong phòng thường trực đã có người thò đầu ra: " Ồ, là bạn gái của Tiểu Lục đây mà! Tiểu Lục không có ở đây đâu".

Nghê Giản khẽ gật đầu, cầm hai túi nilon trong tay lại gần, người bên trong nhìn thoáng qua, hỏi: " Cho Tiểu Lục à?".

Nghê Giản hơi khựng người.

Người ở kia đang định nhận, tay cô bỗng rụt lại.

Cô không nói gì, đi thẳng mấy mét ra thùng rác bên ngoài, ném chiếc túi vào đó rồi vội vã bỏ đi.

***

Lục Phồn đưa Tôn Linh Thục đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra cho Tôn Linh Thục, nói vết thương ở chân cô ta không có vấn đề gì lớn, bảo cô ta bôi thuốc giảm đau.

Lục Phồn lấy thuốc, đưa cô ta về nhà.

Nhìn cô ta vào cửa, Lục Phồn đưa thuốc cho cô ta.

Tôn Linh Thục nói: " Vào ngồi một lát".

" Không cần".

Lục Phồn cất bước định đi, Tôn Linh Thục vươn tay kéo anh: " Bọn em chia tay rồi".

Cô ta túm lấy tay anh, nhắc lại: " Lục Phồn, em chia tay Tạ Khánh rồi".

Lục Phồn không lên tiếng, anh không chút do dự rút tay về.

Trái tim Tôn Linh Thục bỗng nhói đau, có chút lạnh lẽo.

Ngày ấy ở thôn Thạch Nguyên, cô ta ám chỉ rõ ràng như vậy, có lẽ anh hiểu được ý tứ của cô ta. Nhưng mấy hôm nay thái độ của anh lại bình thản xa cách, thậm chí còn kém hơn lần chạm mặt bất ngờ ở siêu thị lần trước.

Anh cư xử khách khí với cô ta, kiểu khách khí giống mọi người trong đội phòng cháy, đơn giản chỉ coi cô ta như một phóng viên, không có bất kỳ những thứ khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!