Nghê Giản nhìn vào gương mặt Lục Phồn đang sắp đen đi. Nhưng thật lạ, lúc này, Lục Phồn dường như không có sinh khí. Ngược lại, là Nghê Giản như đánh một cú vào bông ( ý tức giận không có phản ứng ), còn Lục Phồn vẫn im lặng nhìn chăm chú xuống đất không mấy tự nhiên.
Cô rời tầm mắt, như không để tâm chuyển sang hướng khác.
Cách đó không xa, Tiểu La và Đặng Lưu ngồi dưới cây hòe ăn bánh mì. Tạ Lâm đứng uống nước bên cạnh bọn họ, ánh mắt như có như không nhìn sang bên này. Nghê Giản cảm thấy cô ta đang nhìn Lục Phồn.
" Muốn nói chuyện gì?". Nghê Giản quay đầu hỏi.
" Đừng quá thân mật với Triệu Hữu Sâm". Lục Phồn truyền đạt thẳng thắn lời khuyên của Háo Tử.
Lông mi Nghê Giản rung rung, run rẩy một lúc, cười khẽ: " Anh ghen à?".
Lục Phồn không trả lời. Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Môi Nghê Giản màu phấn hồng, tựa như cánh sen. Cô nhìn anh, vô thức liếm môi dưới.
Lục Phồn không trả lời, Nghê Giản cố chấp muốn hỏi cho ra kết quả: " Có phải anh ghen không?".
Lục Phồn nói: " Không phải".
Nghê Giản nhếch cằm: " Nói dối".
Lục Phồn cười một tiếng, không mặn không lạt: " Có phải em quá tự tin rồi không?".
Nghê Giản thoáng im lặng, cúi đầu cười cười, lại ngẩng lên: " Em là người không có ưu điểm gì, chỉ có tự tin".
" Tự tin là tốt, em nên duy trì". Lục Phồn đứng dậy, đi về phía Tiểu La.
Trên tảng đá, còn lại mình Nghê Giản. Cô cúi đầu mở túi bánh mì, cắn một miếng. Toàn bộ chiếc bánh mì lúa mạch, không còn chút mùi vị.
Đi hơn ba tiếng đã đến đỉnh núi, Tạ Lâm, Tiểu La và Đặng Lâm đều rất hưng phấn, đứng trên đỉnh núi chụp ảnh. Lục Phồn cũng lấy di động ra, chụp một kiểu phong cảnh dưới núi.
Tâm trạng Nghê Giản mệt mỏi, ngồi trên cỏ, nheo mắt nhìn mây trên trời. Đám mây đó nhìn giống con quái vật, giương nanh múa vuốt. Nghê Giản nhìn chăm chú, mắt không chớp, như bị ma nhập. Gió thổi tới, mái tóc dài của cô tung bay.
Tay Lục Phồn khẽ trượt, gương mặt Nghê Giản định dạng hoàn chỉnh trong ống kính.
Lục Phồn vô thức chọn nút xóa. Hộp thoại hiện ra. Anh nhìn chăm chú vào ảnh chụp một hồi, ma xui quỷ khiến nhấn nút xóa.
Bữa tối phong phú, Triệu Hữu Sâm không phụ sự mong đợi của mọi người đã câu được một xô cá, còn chủ động xin đi giết giặc, nấu một bàn tiệc toàn cá, gồm món hầm và chiên. Sau khi ăn xong, Nghê Giản cảm thấy đời này khỏi cần ăn cá.
Sau khi ăn xong là lúc giải trí, Trình Minh rủ mọi người lên sân thượng tầng hai chơi trò giết người. Nghê Giản không nghe được nên không chơi, nhã nhặn từ chối.
Bội Bội đang nói chuyện với Triệu Hữu Sâm, chưa được mấy câu đã bị Hứa Vân gọi lên lầu.
Lục Phồn và Trương Hạo ở dưới bếp thu dọn bãi chiến trường, phòng khách to như vậy liền thừa lại hai người.
Nghê Giản ngồi trên ghế sofa giở xem truyện ma Tiểu La mang đến. Triệu Hữu Sâm tâm trạng vui vẻ, cầm chai rượu vang qua, rót một ly tới trước mặt cô.
"Thử xem".
Nghê Giản đang định lắc đầu, đuôi mắt lướt qua thoáng nhìn thấy Lục Phồn từ bếp đi ra, bỗng nhiên đổi ý. Cô vươn tay nhận ly rượu, mỉm cười với người đưa rượu.
Làn da cô trắng, lông mày màu đen, môi hồng mềm mại.
Nụ cười này, thể hiện rõ sự phong tình.
Tâm can Triệu Hữu Sâm tê rần, ngứa ngáy đến tận xương tủy. Anh ta cầm ly rượu chạm với Nghê Giản: " Cheers".
Nghê Giản ngửa đầu uống cạn ly rượu. Cô đưa ngón tay thon mảnh sờ môi, lau dấu rượu. Triệu Hữu Sâm nhìn chằm chằm miệng cô, yết hầu lên xuống, giọng nói khàn đục:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!