Chương 14: (Vô Đề)

Lúc ăn cơm, hai người hết sức im lặng, giống như sư tử sau đại chiến, ngầm ký kết dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.

Lục Phồn nấu cá trích kho, canh rau, Nghê Giản chỉ ăn hai món này, còn trứng rán và đậu bắp để Lục Phồn ăn. Nghê Giản vừa nhìn đã cảm thấy không có cảm giác ngon miệng. Cô biết rõ, Lục Phồn chẳng qua không muốn lãng phí.

Dễ nhận thấy, lần đầu tiên vào bếp của cô là một màn thất bại thảm hại. Nhất là món đậu bắp, trông thật sự kinh khủng. Nghê Giản cảm thấy mình như bị đồ ăn đánh lừa. Không phải đồ xào là ngon nhất sao.

Nghê Giản nhấp một ngụm nước canh, thấy Lục Phồn đưa đũa về phía chiếc đĩa còn sót mấy miếng bên trong. Cô nói: Đừng cố. Lục Phồn không quan tâm đến cô, cúi đầu và cơm. Nghê Giản dừng hai giây, vươn tay trút toàn bộ đĩa đậu bắp còn dư một nửa vào bát mình.

Lục Phồn ngẩng đầu.

Nghê Giản cau mày, nhìn như uống thuốc, nuốt vội miếng cơm xuống nhưng trong miệng vẫn còn vị mặn và khét. Cô uống một hai ngụm canh rồi để đũa xuống, ngồi lên ghế xem tivi.

Lục Phồn nhìn chằm chằm vào chiếc bát không đối diện một lúc, thu hồi ánh mắt, ăn hết cơm.

Lục Phồn rửa bát, Nghê Giản làm ổ trên sofa xem tivi không nhúc nhích. Lục Phồn thu dọn xong xuôi, tắm rửa đi ra, cô vẫn tựa ở đó xem tivi. Lục Phồn liếc nhìn, là chương trình hẹn hò. Một nhóm đàn ông ngồi đằng kia, trên bục là một cô gái tóc xoăn dài, cầm míc nói, nước mắt giàn dụa.

Nghê Giản đột nhiên nhấn điều khiển từ xa, màn hình tối đen. Cô gãi đầu, đứng dậy, bộ dạng vô cùng buồn chán:

Em đi ngủ đây.

Lúc cô đang định đi, Lục Phồn nói: Hai hôm nữa ra ngoài chơi, em đi không?.

Nghê Giản ngạc nhiên, ngẩng đầu: Anh muốn dẫn em đi chơi à?.

Lục Phồn không trả lời thẳng, chỉ bảo: Háo Tử tổ chức, cậu ấy muốn gặp em, nhớ cậu ấy không?.

Tất nhiên Nghê Giản nhớ.

Bạn tiểu học của anh, cái anh beo béo hay túm tóc em, mặc áo thun chui đầu, đeo cặp sách kẻ ca rô màu đen, hay trêu em ấy.

Cô trả lời rất nghiêm túc, Lục Phồn nghe hơi buồn cười.

Vẫn nhớ kẻ thù à?.

Nghê Giản giương khóe mắt lên: Kẻ thù đương nhiên phải nhớ rồi.

Những việc khác cũng không quên.

Anh chàng Háo Tử đó từng ra mặt giúp cô, còn đưa tiền cho cô mua đồ ăn, đương nhiên những việc ấy đều có sự giám sát của Lục Phồn. Nghê Giản nhớ Háo Tử ngày bé rất trượng nghĩa. Điều kiện nhà anh ấy tốt hơn nhà của Lục Phồn. Trong cặp sách có nhiều đồ ăn vặt cô chưa từng nhìn thấy, cô đi theo Lục Phồn nên được hưởng không ít lợi ích.

Nghê Giản hỏi: Anh và anh ấy vẫn thân nhau à?.

Lục Phồn không phản ứng, hỏi: Có đi không?.

Đi đâu?.

Chưa biết.

Nghê Giản à một tiếng, điệu bộ như đang suy nghĩ. Lục Phồn cầm khăn mặt vắt lên lưng ghế sofa: Nếu em không thích đi thì để tôi trả lời cậu ấy.

Nghê Giản: Đi chứ, sao lại không đi.

Hôm sau, Trương Hạo báo cho Lục Phồn điểm đến, bên thôn Tầm Nam ở núi Phong Hồ có một sơn trang nghỉ dưỡng, không tính là xa lắm, tầm 60 - 70 km, lái xe mất khoảng nửa tiếng. Nhưng Lục Phồn cảm thấy xa. Anh tưởng chỉ chơi gần khoảng một ngày mà thôi. Trương Hạo nhìn dáng vẻ của anh hiểu anh đang nghĩ gì.

Được rồi, ông lớn như cậu đừng cố từ chối nữa, coi như vì Tiểu Giản đi. Cậu và em gái vất vả lắm mới gặp lại nhau, dù thế nào chúng ta cũng phải gắng hết sức chứ. Hứa Vân bảo, ở đó không tệ, mới phát triển hai năm nay thôi, chắc chắn Tiểu Giản chưa từng đến đâu.

Trương Hạo nói như vậy, Lục Phồn cũng không phản đối nữa.

Trước khi Lục Phồn tan làm, Trương Hạo thông báo: Sau trưa mai chúng ta sẽ đi, ở đó hai tối. Cậu bảo Tiểu Giản mang mấy bộ quần áo, tốt nhất là mang theo áo dài tay, nói không chừng buổi tối sẽ lạnh đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!