Lục Phồn vẫn không mở miệng, anh im lặng nghe Trình Hồng nói. Giọng Trình Hồng đều đều, ngữ khí điềm tĩnh không gợn sóng. Nói xong, Trình Hồng tổng kết:
Khách quan mà nói, theo tình hình hiện tại, cậu thật sự không xứng với Nghê Giản. Con bé chọn cậu, rõ ràng là một sự lựa chọn không thỏa đáng.
Nét mặt Lục Phồn không đổi.
Tính tình của Nghê Giản tôi là người rõ nhất. Con bé oán giận tôi, nhưng con bé không biết, là một người mẹ, có một đứa con đặc biệt như vậy là có bao nhiêu áp lực và gánh nặng. Tôi đối với con bé không có yêu cầu gì cả, chỉ hy vọng con bé có được cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác. Tai con bé....
Nhắc đến thính giác bị hỏng của Nghê Giản, sắc mặt Trình Hồng trở nên kém đi.
Bà dừng một giây, nói tiếp: Chuyện đó là lỗi của tôi. Cũng bởi vì chuyện này, tôi phải nỗ lực hơn gấp nhiều lần so với các bà mẹ khác. Nhưng con bé quá cứng đầu, tôi đào tạo con bé thành một nhà thiết kế đẳng cấp thế giới, nhưng con bé bỏ lỡ cơ hội một cách vô ích, trở thành họa sĩ vẽ manga. Tôi bảo con bé đi cùng tôi đến Newyork nhưng con bé lại thích sống ở Seattle hơn.
Bây giờ, với hình dạng này, không trở về Bắc Kinh mà chạy đến đây... Đã thế, con bé chống đối tôi, không quan tâm đến những người đàn ông tôi chọn, lại chọn cậu để kết hôn.
Ánh mắt lãnh đạm của Trình Hồng quét trên mặt anh một vòng, giọng điệu có chút hòa hoãn: Nhưng cậu yên tâm, tôi không phải đến để bắt hai người tách nhau ra. Bao năm qua, con bé luôn là đứa trẻ ngỗ nghịch chống đối. Con bé xưa nay chưa từng trưởng thành, ngốc nghếch, tư tưởng thoải mái tự do, không biết mình muốn gì, không hiểu xã hội, càng không hiểu về hôn nhân, chỉ có thể dựa vào tôi.
Lục Phồn nhìn bà, ánh mắt sâu tối đen thêm chút ít. Anh không lên tiếng cắt ngang, sắc mặt vẫn không thay đổi chờ bà nói tiếp.
Trình Hồng: Tôi chỉ có một yêu cầu, cậu đổi việc đi.
Lục Phồn khẽ giật mình.
Tôi có thể cho cậu tiền, cũng có thể cho cậu cơ hội, cậu muốn gây dựng sự nghiệp, hay làm một công việc khác danh giá lương cao, tôi cũng có thể giải quyết giúp cậu. Thậm chí... trình độ học vấn của cậu cũng có thể....
Cô Trình.
Lục Phồn bỗng cắt ngang lời bà: Cháu không cần.
Cậu không cần, nhưng Nghê Giản thì sao?. Trình Hồng nhíu mày: Cậu nhìn công việc của cậu đi? Tiền lương một tháng của cậu không đủ cho Nghê Giản mua một bộ quần áo.
Lục Phồn không đáp.
Sau nửa ngày im lặng, Trình Hồng tưởng đã thuyết phục được Lục Phồn. Bà cúi đầu mở túi xách, lấy bên trong ra một tấm danh thiếp, đang định đưa qua thì Lục Phồn lên tiếng. Giọng anh trầm thấp, điềm tĩnh, người ngoài khó có thể nhận ra vẻ lo lắng, tự ti hay sợ hãi.
Anh nói: Thứ cô ấy thiếu, không phải là quần áo.Lúc vào nhà, trời gần như đã tối đen. Lục Phồn đóng cửa, đi vào phòng khách.
Nghê Giản đang ngủ trên sofa. Mặt cô hướng ra ngoài, mái tóc dài rủ từ trên ghế xuống.
Lục Phồn đứng ở cửa nhìn một hồi, cầm đồ ăn vào phòng bếp. Anh đặt cái túi ở góc tường, đang chuẩn bị lấy dao làm cá thì thấy hai chiếc đĩa để trên bệ bếp.
Một đĩa là trứng rán, một đĩa là đậu bắp. Trứng thì cháy, đậu bắp thì khét.
Lục Phồn mở nồi cơm điện, trong nồi có cơm, không phải buổi trưa thừa lại, mà là mới nấu. Nhưng nước đổ hơi nhiều, nhìn như cháo. Anh đậy nắp nồi, đi ra ngoài.
Nghê Giản vẫn ngủ chưa dậy.
Dáng ngủ của cô lúc nào cũng chỉ có một kiểu duy nhất, cong người trong ghế sofa, gầy gò mỏng manh, lộ vẻ yếu ớt.
Lục Phồn ngồi xổm xuống, ánh mắt rơi trên mặt cô. Cô nhắm mắt, hàng mi đen khép vào nhau, tạo thành hai mảnh nhỏ, nổi bật trên khuôn mặt trắng trẻo.
Anh vẫn nhớ hình dạng của đôi mắt lúc mở ra. Gặp lại đã bao lâu nhưng lúc này đây, cô vẫn giống như ngày bé. Dịu dàng khiến người ta cảm thấy không quen.
Lục Phồn đứng thẳng dậy, lúc gần đi liếc về phía tay Nghê Giản, ánh mắt thoáng dừng lại. Trên ngón tay cô có bảy tám vết đỏ, rất dễ làm người khác chú ý, hoàn toàn không khớp với làn da trắng nõn. Anh nhận ra, đó là vết bỏng.
Nghê Giản bị mùi lạ làm cho tỉnh giấc.
Lục Phồn đang bôi thuốc mỡ cho cô, ngẩng đầu, không biết cô mở mắt từ lúc nào, cứ thế nhìn anh. Cô nhìn quá chăm chú khiến Lục Phồn nhất thời giật mình, một lúc sau mới tiếp tục bôi thuốc.
Nghê Giản rút tay về, từ trên sofa ngồi xuống: Đừng bôi nữa, mùi hôi quá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!