Chương 80: Ngoại truyện 3

Edit + beta: Legi (Giang Phong)

Ánh trăng chiếu rọi vào sơn cốc u tối tĩnh mịch, những cánh hoa rụng xuống trải đầy thảm cỏ, khung cảnh gợi lên một sự tĩnh mịch đến cô độc.

Sáng sớm Trương Tấn đã rời giường, nguyên nhân là vì hắn dự định xuống núi bán dược thảo quý hôm qua vừa đào được trên núi. Nhưng chưa kịp bước chân xuống giường thì lại truyền đến một hồi vó ngựa từ ngoài Minh Nguyệt cốc.

"Trương đại phu... Trương đại phu..." Một đại thẩm trong thôn với sắc mặt hoảng hốt lỗ mãng đẩy cánh cửa, bước vào phòng thuốc của hắn.

Trương Tấn nhanh chóng bước ra, trấn tĩnh vị đại thẩm, hắn vốn tưởng rằng vết thương của trượng phu nàng lại tái phát, đang quay lưng chuẩn bị hòm thuốc cùng nàng về nhà chẩn bệnh, nhưng không ngờ vị đại thẩm đó lại nắm lấy cánh tay hắn, luống cuống nói: "Bên ngoài có rất nhiều quan binh cưỡi ngựa tới, bảo là muốn... muốn tìm Trương đại phu... ngài chạy mau..."

Trương Tấn cau mày: "Quan binh? Tìm ta?"

Vừa dứt lời đã nhìn thấy mười mấy con tuấn mã chạy tới từ hướng trong thôn. Bọn họ thấy hắn, một nam nhân đứng ở Minh Nguyệt cốc, vội hét lên từ bên ngoài rào tre: "Chính là hắn... Mau vào dẫn đi!" Người cầm đầu ra lệnh một tiếng, bọn binh lính nhanh chóng xuống ngựa, nhao nhao nhảy hàng rào vào cửa giống như thổ phỉ vùng núi.

Mặt Trương Tấn không biến sắc, mặc cho bọn họ trói chặt, cuối cùng mới nhàn nhạt hỏi một câu: "Không biết tại hạ phạm vào tội gì mà mấy vị quan gia lại làm vậy?"

Thái độ người cầm đầu kia phách lối nói: "Ta mặc kệ ngươi phạm vào tội gì, quan trên muốn bắt ngươi, chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc thôi. Mang đi."

Nói xong, Trương Tấn liền bị mấy quan binh áp giải ra khỏi Minh Nguyệt cốc. Người dân làng vội vàng tiến lên ngăn cản, có người kéo cánh tay Trương Tấn, có người dùng đòn gánh cùng bội đao trực tiếp chống lại quan binh. Trương Tấn lo lắng dân làng bị thương, liền nhẹ nhàng khuyên bảo dọc đường để bọn họ quay về nhà, sau đó không hề phản kháng, đi theo quan binh.

Hắn không phải là không có khả năng trốn thoát, chỉ là muốn xem một chút, người mà tên cầm đầu này gọi là quan trên, tại sao muốn bắt hắn mà thôi.

Sau năm ngày ròng rã ngày bị áp giải bôn ba trên đường, tối ngủ lại các nha huyện, Trương Tấn bị dẫn vào Hoàng cung nguy nga lộng lẫy.

Suy nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu tại sao trong cung lại sai người bắt hắn tới đây.

Trương Tấn được an bài ở tại một gian phòng nhỏ bậc trung đợi truyền lệnh. Hôm sau, một thái giám đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi: "Ngươi chính là Trương Tấn? Đệ nhất danh y đất Thục?"

Trương Tấn nhìn bộ dạng bất nam bất nữ của hắn, không khỏi lộ vẻ khinh thường, gật đầu một cái, nhướng mày nói: "Đúng vậy."

Thái giám quản sự dùng ánh mắt quét qua quét lại mấy vòng trên người hắn, sau đó cất giọng the thé nói: "Đi theo ta."

Khóe miệng Trương Tấn nhếch lên, chứa ý cười, đi theo sau lưng hắn, lại hỏi: "Công công, không biết chúng ta đang đi đâu?"

"Đến Thanh Dương điện."

"Thanh Dương điện là cung điện của vị phi tử nào?" Trương Tấn nhớ tới lời thoại trong hí kịch thường nói phi tử luôn là ở tại điện gì đó... Chắc có lẽ Thanh Dương điện này là nơi ở của một phi tử nào đó đi?

Sau khi suy nghĩ một chút, lại tự lẩm bẩm: "Sẽ không phải cho ta đi đỡ đẻ đấy chứ! Ta không làm được đâu."

Tên thái giám chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc nhưng không mở miệng thêm một lần nào nữa.

Trương Tấn sờ sờ chóp mũi, trong lòng đã có tính toán, nếu như tốn công tốn sức như vậy, áp giải hắn từ xa xôi về đây chỉ để đỡ đẻ cho một nữ nhân, hắn nhất định quay đầu bước đi, bất kể Hoàng cung nội điện cái gì, trên đời này vốn không có chỗ nào có thể giam cầm được Trương Tấn hắn.

Đến gần Thanh Dương điện, Trương Tấn liền nghe thấy mấy tiếng ho khan, âm thanh trầm thấp khàn khan... Có thể khẳng định tuyệt đối âm thanh này không phải của nữ nhân.

Sau khi tên thái giám quản sự bẩm báo liễn dẫn theo Trương Tấn bước vào điện. Đập vào mắt hắn là một nam nhân gầy gò tuấn tú đang ngồi sau long án.

Dáng người cao gầy, mặc một cái áo trong màu vàng nhạt, trên bả vai khoác hờ một bộ cẩm tú long bào, búi tóc tùy ý thả sau ót, cả người tỏa ra một khí thế sắc bén như dao.

Hắn đưa mắt nhìn thái giám quản sự và Trương Tấn đứng đó, chỉ một cái liếc mắt, liền khiến người đứng ở cửa là Trương Tấn cảm thấy cổ họng căng thẳng, trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác bị người nọ nhìn thấu.

"Còn nghĩ ngợi gì nữa? Nhìn thấy Hoàng thượng, còn không mau quỳ xuống?" Thái giám quản sự quỳ gối, quắc mắt trách mắng Trương Tấn.

Khi đó Trương Tấn mới thoát khỏi trạng thái thất thần, đứng ở nơi đó không biết làm sao. Sau này, mỗi khi nhớ lại lần đầu gặp gỡ, Trương Tấn cảm thấy thật là quá mất mặt rồi, từ lúc sinh ra, đây là lần đầu tiên luống cuống như vậy, lại bị người kia nhìn thấy.

"Không cần, ngươi cũng đứng lên đi." Bóng dáng màu vàng tiện tay quơ quơ, miễn đại lễ cho Trương Tấn.

Không biết có phải lần đầu tiên được đối mặt với nam nhân nắm cả thiên hạ trong tay hay không, Trương Tấn chỉ cảm thấy nhìn hắn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác bị áp bức, làm cho hô hấp của mình có chút không ổn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!