Chương 47: (Vô Đề)

Editor: tieutam

Betaer: nhok tinh nghich

Cái khay trong tay Chu Phú rơi xuống theo tiếng nói, bánh bao lăn lóc

trên đất. Hắn nhìn nam nhân đang đứng phía trước Trì Nam kia, từ chấn

kinh cũng không thể miêu tả cảm giác của hắn. Rõ ràng nam nhân này trong ngày thứ hai hắn thành thân đã bị tuyên bố là qua đời, bỏ rơi nhi tử là hắn sống không nơi nương tựa.

Tại sao, tại sao mà giờ phút này ông ấy lại sống sờ sờ đứng trước mặt

hắn chứ? Ông ta là ai vậy? Có phải là phụ thân hắn hay không?

Mang theo nghi vấn không ngừng, Chu Phú vọt tới trước mặt nam nhân, đánh giá trên dưới trái phải hắn vài lần, đột nhiên giơ tay nhéo da mặt nam

nhân, liều mạng vừa kéo vừa nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao lại

giống bộ dáng của phụ thân ta?"

Nam nhân bị Chu Phú kéo kéo kêu lên oa oa, dậm chân bình bịch, dồn dập

hô lên: "Dừng tay! Dừng tay cho ta, tiểu tử thối! Da mặt lão tử sắp bị

con kéo rách mất rồi."

"Ta không buông! Ngươi còn chưa nói cho ta biết, ngươi là ai?" Có đôi lúc Chu Phú cũng bướng bỉnh như vậy.

"Ta, ta là ai? Ngay cả lão tử ta còn không biết, con là đứa con bất hiếu, nhanh thả tay ra cho ta! Đau quá…"

Nam tử bị nhéo cảm thấy thật sự đau đớn, rốt cuộc bất chấp mặt mũi, kêu lên quang quác.

Chu Phú thất thần một chút, giật mình dừng tay, chuyện này đối với hắn

mà nói là còn kinh hoàng hơn cả kinh hoàng, làm sao khiến hắn tin được?

Phụ thân mình đã nằm trong quan tài, bây giờ lại sờ sờ xuất hiện, mà còn không giống như là cương thi…

"Tiểu Phú Quý, sao con mới đi theo nha đầu thúi không lâu đã trở nên tâm ngoan thủ lạt như vậy hả? Thậm chí ngay cả phụ thân ruột thịt cũng ra

tay, đau chết mất. May mà khuôn mặt là thật." Nam tử vừa xoa mặt mình,

vừa oán giận Chu Phú hạ sát thủ đầy đau đớn.

Xoa nắn một hồi, hắn mới phát hiện chỉ có mình nói mà không có người để

ý, ngẩng đầu nhìn sang phía Chu Phú bên kia, chỉ thấy trên khuôn mặt

thật thà chất phác tràn đầy vẻ bi thương. Xem ra người thật thà bị uất

ức, vẻ mặt kia còn khiến người khác hổ thẹn hơn người bình thường.

Chu phụ bị nhi tử nhìn chòng chọc cảm thấy hổ thẹn cúi đầu, mắt liếc

sang lườm về phía bàn đá bên cạnh. Nha đầu thúi tỏ vẻ chuẩn bị xem kịch

vui, ông ngầm liếc mắt ra hiệu với nàng, muốn nàng nhanh chóng đứng ra

giảng hòa, nói chuyện gì gì đó. Ai ngờ Trì Nam lại như không nhìn thấy,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!