Editor: nguyetanh
Betaer: nhok tinh nghich
Như thành ở ngay cạnh kinh thành, phong cảnh và khí hậu đều rất dễ chịu, Tiên hoàng chỉ mới đi tới một lần liền vô cùng thích nơi này.
Bởi vì đường sá không quá xa lại có Chu Phú đi cùng, nên Trì Nam liền bỏ qua xe ngựa, cũng không dẫn theo tùy tùng, cùng Chu Phú cưỡi ngựa mà
đi. Hai con ngựa một đỏ một trắng, là hai con tuấn mã được Chu Phú cứu ở Hồ Quốc, vô cùng trung thành với Chu Phú, bảo đi hướng đông tuyệt không đi hướng tây, bảo chạy nhanh tuyệt không dám chạy chậm.
Con màu đỏ tính tình vô cùng hung dữ do Chu Phú cưỡi. Con màu trắng tính tình ôn hòa hơn nên để Trì Nam cưỡi, chậm rãi đi về phía trước.
Phong cảnh non nước tươi đẹp hai bên đường đi khiến cho tâm trạng của
Chu Phú vô cùng tốt, vứt hết những buồn bực của mấy ngày nay ra sau đầu, quyết định xong liền bỏ lại tất cả, hưởng thụ hai ngày đi đường hiếm
khi có này.
"Nương tử, tối nay chúng ta ở đâu?" Chu Phú ngồi trên lưng ngựa, gặm mấy trái cây rừng, thuận miệng hỏi.
Trì Nam cũng cắn một quả, cảm thấy sau khi vị chua tan đi liền thấy vô
cùng ngọt, nhìn Chu Phú ăn giống như khỉ hoang, nàng không khỏi bật
cười, nói: "Ở lại trong núi."
Chú Phú nghiêm túc gật đầu một cái, ném hạt quả vừa ăn xong ra sau, nói: "Ở trong núi cũng tốt, ta chưa được thử qua cảnh màn trời chiếu đất.
Nương tử, tối nay chúng ta ở lại trong núi."
"…" Trì Nam dở khóc dở cười nhìn hắn, lắc đầu liếc hắn: "Đừng quên chúng ta là đi tế Tiên hoàng, chàng nói như vậy, không sợ Tiên hoàng trách
chàng bất hiếu sao?"
Trì Nam chỉ giả vờ nói một câu như vậy, chỉ muốn đùa Chu Phú một chút,
không ngờ tới câu trả lời của người kia lại khiến nàng giật mình: "Phụ
thân sẽ không trách đâu. Ngài còn mong chúng ta mỗi ngày đều ân ái, lúc
nào cũng ân ái, sớm sinh cho ngài mấy đứa cháu trai mập mạp, ngài sẽ rất vui vẻ."
"…" diễn❂đàn♪lê❂quý♪đôn
Thấy Trì Nam không nói gì nhưng lại thúc ngựa đi nhanh hơn, Chu Phú cũng kẹp chặt bụng ngựa, vượt qua Trì Nam, nói không ngừng: "Nương tử, chúng ta sinh con đi. Ta đã nghĩ xong tên cho con rồi."
Trì Nam nhướn mày, tò mò mà nói: "Tên cũng đã nghĩ xong? Tên gì?"
Chu Phú trầm ngâm một lát, bình tĩnh tự tin nói: "Gọi là… Phú Quý! Cái
tên này thì dù là họ Chu hay họ Tiêu, gọi lên đều dễ nghe."
Lần này, Trì Nam không có hứng thú để ý đến nữa. Chàng đã tên là Chu
Phú, đã đủ đất rồi, lại muốn đặt tên nhi tử là Phú Quý, lập tức bị bác
bỏ: "Chàng đừng hòng mơ tưởng."
Chu Phú không thuận theo, bám theo nói: "Đừng nghĩ cái gì? Là đừng nghĩ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!