Khi Liễu Điệp Chi từ bên ngoài trở lại phủ công chúa, thì suốt từ cổng
đến trong viện đều không thấy ai cả, đang buồn bực lại nghe được từng
trận kêu gào như giết heo.
Nàng ta theo âm thanh tìm đến, liền thấy bên ngoài một căn phòng nhỏ, ba tầng trong ba tầng ngoài, đều bị bọn hạ nhân xem náo nhiệt bao vây nước chảy không lọt, mà thanh âm kêu rên kia... nghe như là nương.
Điệp Chi nhớ tới lúc trước vào cửa, thì bên ngoài phủ có một cái kiệu mềm cao quý, nliền hiểu ra tất cả chuyện xảy ra.
Công chúa trở về phủ, nương của nàng ta gặp họa. Tròng mắt long lanh như nước mùa thu cụp xuống, Liễu Điệp Chi liền xoay người đi ra.
Chu Phú đang dẫn theo A Thu đi dạo trên đường, chợt lại nghe từ sau lưng truyền đến mấy tiếng kêu lo lắng: "Phú ca ca, Phú ca ca."
Chu Phú dừng bước lại, gọi hắn vậy chỉ có...
"Điệp Chi?" Chu Phú quay đầu lại, thấy được biểu muội không để ý hình tượng chạy tới.
Chỉ thấy Liễu Điệp Chi chạy vội tới trước mặt Chu Phú, chân đột nhiên
lảo đảo, cả người nhào tới trong ngực Chu Phú, làn gió thơm bốn phía
khiến Chu Phú bị sợ đến đứng thẳng người lên, biểu muội Điệp Chi điềm
đạm đáng yêu nằm ở trước ngực Chu Phú, nâng lên khuôn mặt như hoa lê đẫm mưa, lã chã chực khóc nói: "Phú ca ca, công chúa muốn giết mẹ ta, van
huynh mau trở về cứu mẹ ta đi. Bà ấy tuy ác, nhưng lại tội không đáng
chết, không thể bởi vì một câu nói đắc tội công chúa, liền bị đánh chết
không minh bạch."
Liễu Điệp Chi khích bác thuận miệng giống như nàng cũng thấy quá trình Trì Nam xử trí mẫu thân nàng.
Chu Phú vui mừng: "Nương tử trở về phủ rồi à?"
Liễu Điệp Chi cắn môi dưới, khe khẽ gật đầu, càng dựa gần vào ngực Chu
Phú hơn, nhu nhược giống như không có xương nói: "Dạ, sau khi công chúa
trở về phủ, mẹ đã nói một câu, công chúa liền muốn giết bà ấy, Phú ca ca mau đi cứu mẹ ta đi."
"Chỉ nói... Một câu, nương tử liền muốn giết bà ta?" Chu Phú hơi
nghi ngờ, dù tính khí nương tử không tốt, nhưng biết rõ sai trái, sao
lại bởi vì câu nói đầu tiên liền muốn giết người đây?
Mang theo nghi ngờ, Chu Phú theo Liễu Điệp Chi đi đến phủ công chúa,
thấy mọi người vây ở bên ngoài phòng, bên trong lại không ngừng vang lên tiếng gào thét.
Chu Phú vạch đám người ra, mang theo Liễu Điệp Chi vào trong, thấy Lan
di bị trói gô, cái mông nhô cao, đang bị đánh mạnh từng gầy, mơ hồ thấy
được dấu hiệu trầy da sứt thịt.
"Nương!" Liễu Điệp Chi xông lên phía trước, dùng thân thể che trên lưng mẫu thân, không để cho cây gậy tiếp tục rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!