Chu Phú giận không kềm được, thu thập đám ô hợp kia xong, liền vội vàng bảo người ta thả Quý
Hỉ ma ma bị uất ức từ phòng chứa củi ra, hỏi ra mới biết, mẹ con Lan di
mới đến phủ mấy ngày, đã làm ra rất nhiều chuyện khiến người ta kinh sợ.
Bà ta ra lệnh phòng bếp một ngày ba bữa, đều là sơn trân hải vị, sắc hương vị phải hợp ý bà ta, hơi có khó chịu, liền giận dữ, tìm phòng bếp hỏi
tội. Chỉ cần bà ta rảnh rỗi, liền muốn tắm, một ngày tắm hai lần là nhất định, có lúc tâm huyết dâng trào, ba bốn năm lần đều có thể, khiến
phòng tắm mỗi thời mỗi khắc đều bận túi bụi, cả nước hằng ngày phủ công
chúa dùng, đều phải đợi sau khi mẹ con Lan di tắm mới được, nếu không sẽ bị đánh chửi, Quý Hỉ ma ma nói, những điều này còn chưa tính, dù sao
người tới là khách, yêu cầu của khách dù vô lý bà ấy cũng không dễ trách cứ, nhưng, mỗi ngày Lan di đều ra cửa mua đồ, mà tiền bà ta mua đồ thì
đều lấy từ phòng thu chi ở phủ công chúa, bà ta nói mình là di nương của
phò mã, tất cả đồ dùng đều do phò mã chi trả.
Chỉ ngắn ngủn mấy
ngày, Lan di đã lấy mười vạn lượng từ phòng thu chi, lão Lý ở phòng thu
chi không thể làm gì, cũng không quản tới cuối tháng hay chưa, liền báo
chuyện này cho Quý Hỉ ma ma.
Chu Phú nghe Quý Hỉ ma ma kể, quả
thật không biết nên tức giận thế nào, gặp gỡ loại người từ nhỏ đã thích
nô dịch người khác, bạc đãi người khác như bà ta, hắn còn có thể nói cái gì?
"Lan di, ngày mai ngươi và biểu muội Điệp Chi dọn đi đi. Nơi này là phủ công chúa, không phải chỗ các ngươi nên ở." Chu Phú nói với
Lan di đang oán khí ngất trời bên cạnh như vậy, tận lực khiến giọng nói
của mình bình thản, lời nói mịt mờ.
Lan di chu miệng, hừ lạnh một tiếng: "Chu Phú, ngươi muốn đuổi hai mẹ con ta sao? Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, chuyện thất đức như vậy ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra
khỏi miệng? Ngươi không sợ ăn cơm nghẹn chết, uống nước sặc chết sao?"
Chu Phú cố nén kích động đánh người, nói năng đàng hoàng: "Lan di, ngươi và biểu muội Điệp Chi thật muốn tìm ta nương tựa, vậy ta đưa chìa khóa cửa hàng thịt heo ở thành tây cho ngươi, các ngươi đến đó ở đi, không ai sẽ đuổi các ngươi đi."
D❁Đ❁L❁Q❁Đ Lan di nghe Chu Phú nó lờii này,
cả người liền nhảy lên giống như ăn thuốc lắc, quắc mắt nhìn trừng trừng kêu lên: "Ngươi nói cái gì? Ngươi bảo chúng ta đến ở trong căn nhà bình dân còn thúi hơn hầm cầu kia? Quả thật quá buồn cười."
Lan di
lấy dúng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu để nhìn Chu Phú, giống như hắn
đang nói lời vô tình nhất trên đời, lập tức khơi dậy "đấu chí" của Lan
di, liền chống nạnh mắng lên: "Chu Phú ngươi không phải là người, ngươi
là súc sinh, mình thì ở trong kim ốc nô tỳ thành đoàn, lại cho di nương
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!