Mấy ngày kế tiếp, Chu Phú và Thừa Tướng luôn duy trì hình thức ngươi
đuổi ta chạy, ngươi tìm ta trốn, từ khi Chu Phú xuất phủ, Bách Lý thừa
tướng liền như bóng với hình, theo sát sau lưng, khiến Chu Phú rất là
bất đắc dĩ, hắn thật không hiểu nổi, việc nên nói, hắn đã nói rõ ràng
rồi, từ tên họ cha hắn đến mười mấy năm trước trong nhà từng xảy ra
chuyện gì, tất cả chi tiết đều nói với ông ấy, nhưng ông cụ cố chấp này
vẫn không buông tha hắn, luôn cảm thấy hắn còn có điều chưa nói.
Chu Phú im lặng hỏi ông trời, thật, hắn trừ chuyện cha có trĩ chưa nói, việc khác đều nói rồi.
Nếu giải thích thế nào ông ấy cũng không nghe, Chu Phú lại không thể ra
tay với ông, mà nương tử sau khi từ Hồ quốc về, thường ngày đều mệt mỏi
phờ phạc rã rượi, cũng bận nhiều chuyện, nên Chu Phú thật ngại làm phiền nàng vì những chuyện nhỏ nhặt của mình, đã như vậy hắn cũng chỉ có thể
tự theo ý mình, không chọc nổi thì tránh!
Từ ra phủ trốn vào phủ, từ mặt trời mọc trốn đến mặt trời lặn, tâm lực củaChu Phú quá mệt mỏi.
Chạng vạng tối bầu trời sắp bị tầng mây bao phủ, Chu Phú đạp hoàng hôn
trở lại phủ công chúa, hỏi thăm người gác cổng, thì nương tử còn chưa có trở lại, bọn họ đi một chuyến Hồ Quốc, nhất định tích lũy rất nhiều
chuyện, Chu Phú đau lòng nương tử, ở trong lòng cũng không khỏi nho nhỏ
oán trách ông cụ thích quấy nhiễu kia.
"Phò Mã, buổi trưa hôm nay có một nữ nhân tự xưng là di nương của ngài,
mặc kệ chúng tiểu nhân nói gì, bà ta cũng kiên trì vào phủ chờ ngài,
chúng tiểu nhân không dám đắc tội, nên để cho bà ta tiến vào." Trương
lão đầu gác cỗng từ trước đến giờ tẫn trách, không phải người quen tuyệt không cho vào cửa, lần này lại bị phụ nhân kia dọa sợ, ông sống từng
này tuổi vẫn là lần đầu gặp được nữ nhân ngang ngược thế.
"Di nương?" Chu Phú nhíu đôi mày đen, vắt hết óc cũng nghĩ không ra mình có di nương lúc nào.
Nhưng người đã đến rồi, tạm thời cứ gặp đã.
Nghe Trương lão đầu nói, Chu Phú đi đến phòng khách, gặp được phụ nhân
kia, mặt to gò má cao, vóc người không cao, mập mạp tròn vo, trong cặp
mắt toát ra vẻ con buôn dày đặc.
Sao lại là... bà ta?
"Lan... di?" Chu Phú nhìn thấy người nọ rồi liền bật thốt tên bà ta.
Thân thể mập mạp của Lan di chánh đại đỉnh đạc ngồi ở trên ghế thái sư,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!