Chương 23: Phò mã thuần phục ngựa

Chu Phú cơm nước no nê trở lại gian phòng trong hành quán, Trì Nam đã tắm rửa thay quần áo, đang chuẩn bị đi ngủ.

Thấy Chu Phú mặt đỏ lừ lừ trở về, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Chu Phú đầu tiên là nhìn lên nhìn xuống đánh giá nương tử xinh đẹp mấy

vòng, rồi mới cười ngồi xuống, châm trà, nhưng không trả lời vấn đề của

nương tử.

Thấy hắn cười kỳ quái, rất là thần bí, mặc dù Trì Nam nghi ngờ trong

lòng, nhưng nếu hắn không chịu nói, nàng không hỏi là được, dù sao cũng

không phải chuyện lớn gì, nói ra ngược lại khiến cho hắn mất đi sự hưng

phấn mừng thầm, nên dứt khoát không hỏi gì mà đi nghỉ luôn.

Chu Phú uống trà xong, lại ăn vài miếng điểm tâm, mới chịu đi rửa mặt, cả đường đều ngâm nga bài hát, tâm trạng thật rất tốt.

Suốt đêm không ai nói chuyện.

Ngày hôm sau, quan địa phương từ sớm đã đến hành quán phục vụ, Chu Phú

có thói quen dậy sớm, trời vừa sáng hắn liền rời giường đi dạo trong khu vườn ở hành quán, sau đó hắn mới đi đến phòng ăn, lúc đó Trì Nam và nhị phò mã đã đang dùng đồ ăn sáng, quan địa phương nhìn thấy Chu Phú, lập

tức nghênh đón, vừa dâng trà, vừa bưng chén, ân cần vô cùng.

Trì Nam lạnh lùng nhìn qua hành động của quan địa phương, lại nhìn Chu

Phú một lát, chỉ thấy người kia không hề từ chối, mà nhị phò mã Liễu

Liên từ đầu đã luôn đen mặt, dưới đôi mắt đẹp có vết bầm đen mờ mờ,

trong lòng Trì Nam liền thấy khó hiểu.

Ăn được một nửa, quan địa phương len lén lại gần bên tai Chu Phú, vẻ mặt mập mờ nhẹ giọng hỏi:

"Hì hì, phò mã đêm qua có thoả mãn không? Tú Nương là mỹ nhân số một số

hai ở thành Nguyên Giang, còn là hoàng hoa khuê nữ, hôm nay may mắn hầu

hạ phò mã, thật sự là tổ tiên tích phúc."

Thì ra là vị này cho là mình có công, nên đang giương mắt tranh công với Chu Phú.

Chu Phú nháy nháy con mắt, nhìn khuôn mặt nghi ngờ của Trì Nam và gương mặt tái xanh của Liễu Liên, thoải mái nói:

"Ha ha, vô cùng tốt."

Sự hào phóng của Chu Phú khiến quan địa phương cảm thấy vỗ mông ngựa đúng rồi. Lại ân cần hầu hạ xong mới rời khỏi phòng ăn.

Cho là đã trèo lên cành cao, nên quan địa phương ngâm nga cả đường đi,

nhưng sau đó một thị vệ đi lên phía trước, nói nhỏ mấy câu bên tai ông

ta, thì sắc mặt quan địa phương đột biến, từ nịnh hót được như ý biến

thành kinh hãi luống cuống, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt khó có thể tin

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!