Hắn ta... Sao có thể có nốt ruồi đỏ này?
Tướng gia sợ ngây người, một chưởng mạnh mẽ như sét đánh mặt đất dừng lại
trước mặt Chu Phú, trong mắt cũng bất tri bất giác nổi lên hơi nước.
Hai tay run rẩy bắt lấy cánh tay Chu Phú, thật lâu không kềm chế được.
"Bách hợp... nốt ruồi ở khuỷu tay... bách hợp... nốt ruồi ở khuỷu tay..." hai mắt tướng gia lấp lánh nước mắt, không ngừng
lặp lại tên hai món này.
Chu Phú không rõ chân tướng, cũng chỉ rất bị động đứng ở nơi đó nhìn ông lão, rốt cuộc ông ấy cảm động vì cái gì chứ?
800 tinh binh và Hiên Viên thiết kỵ do Ngọc Khanh dẫn đầu ở trước phủ công
chúa đều đờ ra tại chỗ, rõ ràng mới vừa rồi sấm rung chớp giật, bàn tay
của Thừa Tướng gia sắp vỗ vào phò mã, nhưng sao hiện nay lại dừng lại
đây?
Trước đây dù là lúc tiên đế còn tại, mỗi khi không cùng ý
kiến với đại thần nào trong triều đình thì Thừa Tướng gia đều nói ra tay liền ra tay, ra tiên đế lệnh cưỡng chế Thừa Tướng dừng tay, Thừa Tướng
cũng sẽ mắt điếc tai ngơ, đánh trước rồi hẵng nói, sau đó vì vấn đề mặt
mũi của tiên đế, nhiều lắm là đến nhà đại thần người ta nói lời xin lỗi, viết giấy cam đoa, rồi thì thế nào đây? Ông ấy cũng đã đánh người như ý muốn rồi mà?
Phò mã làm cái gì, mà có thể ngăn cản động tác của
thừa tướng gia nóng nảy? Ở trên đời này, vẫn còn có người có thể ngăn
cản động tác đánh người của Bách Lý thừa tướng gia?
Phò mã còn chưa ra chiêu, Thừa Tướng đã bại trận, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
"Ai..."
Sau hồi lâu, Bác Lý tướng gia mới trầm trầm than thở một hơi, buông Chu Phú ra, ủ rũ cúi đầu xoay người đi, thở dài thở ngắn, giống như một người
buồn bã vì yêu, không hề còn vẻ hung mãnh nóng nảy trước kia.
Lan nhi... Tướng gia kêu tên ái thê đã qua đời trong lòng...
Chẳng lẽ đây là lời nhắc mà nàng gửi cho ta, nàng thích bách hợp, cậu ta cũng đang cầm Bách Hợp, khuỷu tay của nàng có nốt ruồi, khuỷu tay cậu
ta cũng có... Lúc trước nàng từng cười nói, sau khi nàng chết, người nào có ký hiệu ở khuỷu tay giống như nàng, thì chính là nàng chuyển
thế...
Nhưng là tên nhóc đen này thì, khẩu vị quá nặng rồi... d✥đ✥l✥q✥đ ... Tướng gia quay đầu lại liếc mắt nhìn Chu Phú, trong
lòng thật là phiền muộn...
Một cuộc hưng sư động chúng binh đến dưới thành, cuối cùng lại tiêu mất không một tiếng động. Không có
chảy máu, không có hy sinh... tự nhiên lại bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!