Rời đi nửa năm, mặc dù không cần phải tự làm tất cả mọi việc trong triều
đình, nhưng cũng khiến Trì Nam bận rộn một hồi, từ điện Nguyên Dương ra
ngoài, mấy vị cựu thần liền nghe tiếng gió chạy tới, sau một phen diễn
thuyết thâm tình dào dạt, nàng liền bị hỏa tốc mời đến Quân Cơ xứ.
Chu Phú chưa kịp tạm biệt thê tử, đã đến phủ công chúa theo sự hướng dẫn
của cung tỳ, hắn biết, thê tử thân yêu của hắn bận đi làm việc chính,
bản lãnh của mình không thể giúp nàng, thì tuyệt không thể cho nàng thêm phiền toái.
Dọc theo đường đi kiệu dư lắc lư, tuy nói có chút không thích ứng, nhưng Chu Phú cũng thử khắc phục.
Phủ công chúa tọa lạc ở một khu nhà sát bên hoàng thành, so sánh thì không
kém hoàng cung tráng lệ chút nào cả, bức tường trắng như tuyết, các nơi
đều vẽ đầy hoa đào nở rộ, kiều diễm ướt át, lôi cuốn ngoạn mục.
Khoảnh khắc Chu Phú đi xuống xe ngựa, liền bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, hắn
không kiềm hãm được đi tới trước những hoa đào sống động kia, vươn tay
vuốt ve.
"Công chúa yêu thích hoa đào, tiên hoàng liền sai người
mời thợ vẽ giỏi nhất quốc gia
- Hưng Bình cư sĩ, vẽ cảnh xuân sắc vô
biên lên tường ngoài của phủ công chúa."
Ma ma quản phủ công chúa đã sớm nhận được tin tức Ngọc Khanh truyền đến, sớm dẫn mọi người chờ ở bên ngoài phủ công chúa, phò mã xuất hiện, liền cung kính theo sát sau
lưng phò mã, giải thích cặn kẽ.
Chu Phú như si như say vuốt hoa
đào trên bức tường, hắn không hiểu kỹ thuật vẽ, không hiểu sắc thái,
không hiểu ân sủng, chẳng qua cảm thấy cực đẹp, cảm giác lạnh trợt vô
cùng.
"Thật xinh đẹp..." Hắn phát ra tiếng khen từ trong
lòng, ma ma quản phủ gật đầu một cái, nghĩ thầm vị phò mã này cũng không phải không lên được mặt bàn như trong cung đồn đại, đang vui mừng, lại
nghe Chu Phú nói: "Sờ lên giống như bánh đúc đậu nương tử thích ăn nhất
vào mùa hè."
"..." Nụ cười ở khóe miệng ma ma quản phủ có chút cứng ngắc. ๖ۣۜDi
-ễnđà-n๖ۣۜLêQu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!