Chương 42: “Đẹp.”

Trước khi sinh hoạt hoàn toàn trở về nề nếp như cũ, Lục Vũ Thanh theo Trác Hạo về quê một chuyến. Lần trước tới đây dọc đường còn hoang vắng tiêu điều, xuân vừa sang mấy ngày, nhiệt độ chưa ấm áp mà thực vật đã có dấu hiệu đâm chồi nảy lộc.

Xe chỉ lái được đến cửa thôn, đi sâu vào trong đường hẹp, xe vào không quay đầu được. Hai người cầm tiền giấy vàng mã xuống xe, một trước một sau đi trên lối mòn sình lầy nhỏ hẹp, hơi thở đầy sương lạnh.

Lúc đi ngang qua một nhà kia, chủ nhà đang bưng tô ngồi trước cửa nhà ăn cơm. Thấy Trác Hạo về lập tức lên tiếng chào hỏi: "Là người nhà họ Trác đấy à…"

Anh xa quê đã lâu, đồng hương không nhớ mặt cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng những mảnh ký ức nhập nhèm mơ hồ cùng với mấy lời chào hỏi thân thuộc lại khiến anh có cảm giác như được trở về nhà, anh chỉ về mấy nấm mồ: "Về viếng mộ, đang ăn cơm à."

Hàn huyên với người trong thôn xong, hai người tiếp tục đi tới. Từ phía xa xa đã thấy cỏ mọc um tùm xung quanh, rõ ràng là mộ mới xây mà cũng không kháng được sức sống mãnh liệt của cỏ dại. Năm ngôi mộ nhà họ Trác nằm liền kề nhau, Lục Vũ Thanh giúp anh bày mấy cây đèn cầy hình nén vàng nén bạc. Trác Hạo đi quanh nhổ cỏ, làm xong hết chuyện anh mới cầm hộp quẹt đốt nến.

Bia mộ của Trác Hữu Quốc là anh nhờ người gần đây làm. Anh nhìn lên cái tên chạm khắc bên trên, tay cầm tiền giấy vàng mã thoáng khựng lại: "Lúc trước chú anh gọi điện đòi tiền, em đoán xem anh đã trả lời thế nào?"

"Anh nói gì?" Lục Vũ Thanh nhìn anh.

Giọng Trác Hạo như đang buông một lời đùa giỡn, lại mang chút cảm xúc rất khó để hiểu được: "Anh nói chờ chú chết rồi tôi đốt xuống cho chú. Ai, em thấy bây giờ có phải không, vận mệnh trêu ngươi."

Nếu như… Trác Hạo ngẫm nghĩ, nếu anh biết Trác Hữu Quốc thật sự như ngày hôm nay, hẳn thái độ và cách xử sự của anh với chú mình chắc chắn sẽ khá khẩm hơn. Anh không qua loa như thế, dù Trác Hữu Quốc không có quan hệ huyết thống gì với mình, nhưng dẫu sao anh cũng gọi người này một tiếng chú, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy tự trách.

Lục Vũ Thanh vốn định vỗ lưng Trác Hạo, nhưng nhìn thấy đầu anh, y lại chẳng cầm lòng được xoa xoa tóc.

"Làm gì đó?" Trác Hạo quẹt tay Lục Vũ Thanh ra, "Không biết trên dưới gì cả."

Sau khi bị Trác Hạo từ chối, Khâu Hà chỉ có thể trở về quê. Vừa rồi cậu ta nghe người ta nói anh về tảo mộ, chẳng biết anh về một mình anh đưa Lục Vũ Thanh theo, vội vã chạy về phía cửa thôn, nhìn thấy chiếc xe đỗ ở ven đường.

Cậu ta lại gần hơn, trong xe không có ai. Đoán anh vẫn chưa viếng mộ về, cậu ta đành đi lên bậc thang. Mãi cho đến khi hai bóng người thấp thoáng ẩn hiện trong mắt, Trác Hạo đúng thật dẫn Lục Vũ Thanh về cùng.

Vừa nhìn thấy Lục Vũ Thanh, Khâu Hà có hơi khiếp vía, e sợ rụt về sau. Cậu ta núp vào rừng trúc, hai người đến ngày càng gần mới xuống nghe ngóng.

Trác Hạo lục bao thuốc lá trong túi: "Hút xong rồi đi."

Anh ngậm thuốc lá rồi châm lửa, sau đó mới đưa cho Lục Vũ Thanh. Hai người cứ vậy sóng vai dựa vào đầu xe, không để ý có người ngay phía sau lưng.

Y câu được câu không nói chuyện với Trác Hạo: "Anh không chịu giới thiệu em cho cha mẹ anh gì hết."

Trác Hạo suýt nữa sặc khói thuốc. Anh không quen hình ảnh người đời sau đứng trước mộ phần nói chuyện với người đã khuất, ngu ngốc bao nhiêu không biết nữa, rõ ràng là chẳng nghe được.

Nhưng Lục Vũ Thanh lại cực kỳ so đo chuyện này, mấy cái chi tiết nhỏ nhặt này đôi lúc đúng là giết người mà.

"Em đủ chưa?" Trác Hạo gảy tàn thuốc, "Ba mẹ rồi đã chết lâu thế rồi em còn không để hai người yên à. Mà họ cũng có nghe được đâu, nếu nghe được thế thật thì chẳng phải chết không nhắm mắt hả."

Cái kiểu tị nạnh so bì này của Lục Vũ Thanh làm Trác Hạo vừa yêu vừa thấy phát ghét. Hơi phiền đấy, nhưng cũng có chút đáng yêu.

Trác Hạo nói tiếp: "Hơn nữa, nếu năm nào em cũng đi với anh, thế thì ba mẹ anh có thể không biết em là ai được chắc?"

Lục Vũ Thanh hơi hơi thích nghe câu này, rầm rì ném tàn thuốc xuống đất di chân dụi tắt. Trong nháy mắt quay người, y thấy Khâu Hà đang đứng trên bậc thang.

Khâu Hà muốn tránh né theo phản xạ, nhưng Lục Vũ Thanh chỉ liếc một cái đã đánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Trác Hạo cũng hút hơi thuốc cuối cùng, đang định lên tiếng: "Đi…" thì chân anh lơ lửng hẫng mất, Lục Vũ Thanh bế anh lên nắp xe trước, "Em làm cái mẹ gì vậy? Phát điên cái gì nữa?"

Trác Hạo giơ điếu thuốc lên cao sợ làm bỏng Lục Vũ Thanh, tay đẩy ngực y ra nửa chống cự nửa chào đón.

Lục Vũ Thanh ỷ anh sẽ không đẩy mình ra thật, ôm anh áp lên nắp xe hôn một cái.

Khói thuốc trong khoang miệng Trác Hạo vẫn chưa phun ra, lúc dây dưa làn khói theo kẽ hở giữa môi từ từ tràn ra. Anh giãy giụa không ra tiếng: "Lục… Vũ… Thanh… em uống lộn thuốc…"

Anh càng giãy, Lục Vũ Thanh lại càng mạnh tay hơn, tay luồn đến mông anh hung hãn bóp một cái.

Trác Hạo không cách nào cưỡng lại được, dứt khoát nâng người dậy ôm lấy y. Đầu thôn thưa thớt người qua lại, ngay cả gia súc gia cầm cũng không thấy mống nào, khắp xung quanh chỉ nghe được tiếng hôn hít ướt át.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!