Theo như tình hình trước mắt, cha mẹ Lục Vũ Thanh dự định ở lại huyện ăn Tết. Hẳn vì không muốn thấy con trai mình yêu đương nhăng nhít với một người đàn ông khác, mấy ngày rồi cũng theo Lục Dư Lâm đi khắp nơi thăm thú giải sầu. Đến đêm ba mươi, hai ông bà mới nể mặt để Lục Vũ Thanh tới.
Lục Vũ Thanh là tuýp người có cảm giác nghi thức rất mạnh, kế hoạch trước đây là cùng Trác Hạo ăn Tết hai người, cũng đã chuẩn bị đầy đủ thực phẩm. Bây giờ cả cha mẹ và chị tới đây, y lại thừa lúc chợ chưa đóng cửa đi mua thêm về trữ.
Thời gian hơi gấp rút, may mà có mẹ giúp đỡ, hai mẹ con cùng bận rộn trong căn bếp.
Thấy Lục Vũ Thanh nấu nướng nhuần nhuyễn như thế, mẹ Lục hoảng hốt: "Mẹ là mẹ con, vậy mà con học nấu cơm lúc nào mẹ còn không biết…"
Mặc dù là một người mẹ, nhưng trong tiềm thức bà không muốn con trai sẽ vào bếp nấu nướng làm việc nhà, cũng vì con trai mình trưởng thành mà lấy làm an tâm vui vẻ.
"Ở một mình nên con làm đại vài thứ thôi, sao mà so với mẹ được chứ?"
Từ nhỏ đến lớn Lục Vũ Thanh làm việc gì cũng chuyên chú nghiêm túc, thái độ cũng vô cùng khiêm tốn. Nhưng không được cha cho phép, người mẹ dịu dàng yếu đuối của y không nhúng tay vào chuyện giáo dục con cái, thật ra bà luôn muốn khen ngợi khoe khoang con trai mình từ rất lâu rồi.
"Con làm tốt hơn mẹ rồi đấy." Mẹ nhìn chăm chú gương mặt Lục Vũ Thanh, bà cũng không muốn làm khó con trai, dịu giọng: "Cậu… Trác Hạo đó không tới ăn cơm hả con?"
Điện thoại nhét trong túi quần vẫn không có động tĩnh gì: "Chắc anh ấy vẫn đang bận việc trong tiệm, xong rồi anh ấy sẽ lên."
Y có gửi cho anh vài tin nhắn ngắn nhưng không nhận được hồi âm. Nếu không đang làm việc luôn tay trong bếp, y đã chạy xuống bắt người gói lại mang về đây rồi.
Lục Dư Lâm nãy giờ vẫn mất tăm trong phòng đi vào bếp, vừa vặn nghe được mẹ và em trai mình nói chuyện, cô cũng xen lời: "Có phải Trác Hạo thấy ngại không?"
Lục Vũ Thanh đặt con dao xuống bàn: "Để em xuống kêu anh ấy."
Y vào phòng thay quần áo, Lục Dư Lâm cũng đi theo. Chị đứng sau cánh cửa tủ, không để ba biết động tĩnh của hai người: "Em hỏi rõ ràng chưa?"
"Ừm, hiểu lầm thôi." Lục Vũ Thanh lẹ làng thay quần áo.
"Là ai thế? Em biết hả?"
Lục Vũ Thanh không chút tránh né: "Người cũ."
Thấy em trai mình thản nhiên nói ra hai chữ kia, Lục Dư Lâm chớp mắt, nhìn em trai mình từ trên xuống dưới một lượt: "Người cũ mà em còn bình tĩnh thế à?"
Lục Vũ Thanh rất bị động trong chuyện tình cảm, cũng rất hèn mọn. Dù là đối phương sai y cũng nhân nhượng vì lợi ích của cả hai bên, Lục Dư Lâm rất lo lắng đứa em trai ngốc nghếch này của mình bị người ta dắt mũi mãi.
Lục Vũ Thanh vội vội vàng vàng đi xuống lầu, không có ý định giải thích thêm. Lục Dư Lâm chắn trước mặt y: "Để chị xuống gọi cậu ấy cho em, em đừng đi."
Thân phận của Trác Hạo hơi lúng túng, anh nhìn không đủ lễ phép, xuất hiện sẽ chỉ khiến cha mẹ Lục Vũ Thanh thấy không thoải mái. Anh vốn chỉ muốn chờ tới giờ ăn cơm tối rồi lên lầu, nào ngờ tầm xế chiều mấy cửa tiệm trên phố đã lục tục đóng cửa, chỉ còn mỗi mình anh giữa con đường vắng teo.
Điện thoại nhận được mấy tin nhắn, Trác Hạo không biết phải trả lời thế nào, đành coi như không thấy vậy.
Mèo nhỏ trong tiệm thích yên tĩnh, đang im ắng nằm dài bên bếp than ngủ vùi.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, Trác Hạo đánh mắt ra nhìn, là Lục Dư Lâm.
Lục Dư Lâm và Lục Vũ Thanh đúng là hai chị em, vừa mới gặp mà như đã quen lâu, chưa nói với Trác Hạo tròn hai câu cách nói chuyện nghe đã rất thân thuộc: "Sao cậu còn chưa lên nhà nữa? Tiệm trên phố đóng hết rồi mà cậu còn mở, ai Tết nhất lại cần tới tiệm kim khí mua đồ đâu."
Lục Dư Lâm nói không sai chỗ nào, đang ăn Tết nếu không quá mức khẩn cấp ai lại đến tiệm kim khí làm gì.
Trác Hạo bị vạch trần hơi lúng túng, thế mà vẫn cố cậy mạnh: "À… cũng vừa có người tới mua đây…"
Nói là tới gọi Trác Hạo về ăn cơm, Lục Dư Lâm lại không vội giục anh, đi tìm cái ghế ngồi xuống bên cạnh.
"Là vì ba tôi nên cậu thấy ngại à?" Lục Dư Lâm gần như không cho Trác Hạo cơ hội nói chuyện, "Thật ra cậu cũng đừng trách ba tôi. Vốn đã không đồng ý chuyện của hai đứa lại nghe tin vịt về cậu, lòng cũng không thấy thoải mái gì."
Thì ra không chỉ có mình Lục Vũ Thanh biết "tin vịt" đó, Trác Hạo không nói được cảm giác của mình là thế nào, chỉ đành tự nhận mình xui xẻo.
"Đừng nói ba tôi, ngay cả tôi cũng thấy nghe không thuận tai… Nhưng phản ứng của em trai đối đúng là khá bất ngờ. Nhưng tóm lại bình thường cậu đối xử với em tôi rất tốt, hai người cũng thẳng thắn với nhau; so với lời người xa lạ thì tôi tin em trai mình hơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!