Trác Hạo chớp mắt một cái, không trả lời Lục Vũ Thanh mà quay lại nói với Trác Phàm: "Tiểu Phàm, nhóc qua siêu thị bên kia mua chai coca với một két bia về đây, sau đó xuống phía dưới có quầy bán đồ kho, bữa hôm nay chỉ có sủi cảo nên mua mấy món mặn về, tiền cứ lấy trong tủ là được."
Trác Phàm bị gọi đến tên, tốn thời gian phản ứng mất mấy giây rồi mới cất giọng nhỏ xíu: "Dạ."
Trác Phàm đi rồi, Trác Hạo nói chuyện Trác Hữu Quốc chết cho Lục Vũ Thanh nghe.
Con người ai nghe đến cái chết cũng đều phản ứng giống hết nhau, cùng đều sẽ bật thốt lên câu "Mới đây còn khỏe mạnh thế mà", thế sự vô thường đầy chán chường mệt mỏi. Dù là bất kì ai lìa đời, cũng chẳng người nào nghe mà thấy hả hê dễ chịu.
Một người sống sờ sờ nói đi là đi, mọi sự đốn mạt ngày còn sống cũng nào khó tha thứ đến vậy.
"Trác Phàm có chịu được không?" Khốn nạn thế nào đi nữa thì Trác Hữu Quốc vẫn là cha cậu bé.
Trác Hạo chậm rãi thở ra: "Không chịu được thì thế nào. Từ lúc tôi dẫn thằng bé từ đồn công an về cứ im lặng ỉu xìu như vậy, không nói năng gì cũng không rơi lấy một giọt nước mắt."
Bận tâm đến chuyện nhỏ xong, bây giờ đến phiên Trác Hạo quan tâm chuyện lớn, anh nắm lấy cánh tay Lục Vũ Thanh: "Cậu thì sao?"
"Em?" Lục Vũ Thanh chần chừ, chuyện của y không đáng là gì so với Trác Phàm, cũng chẳng việc gì phải làm Trác Hạo loạn thêm, "Em thì có làm sao chứ, anh Hạo cứ lo cho Trác Phàm đã."
Trác Hạo đứng cạnh Lục Vũ Thanh, tủm tỉm cười: "Tối nay không qua nhà cậu đâu."
"Hả?" Sóng trước chưa xong sóng sau đã ập đến, Lục Vũ Thanh há miệng, "Trong… trong tiệm anh chỉ có một cái giường thôi mà…"
Chỗ ngủ của anh chỉ có một chiếc giường cá nhân, mùa này mà rúc vào cái chỗ bé tí như thế coi cũng không được lắm.
"Còn cái giường thép nữa, tối ngủ được."
Lục Vũ Thanh vẫn kiên quyết: "Tối anh dẫn Trác Phàm đến chỗ em ấy."
Nếu là bình thường, Trác Hạo lúc nào cũng ước được ở chung với Lục Vũ Thanh, nhưng bây giờ thì khó xử quá: "Bỏ đi, không phiền cậu đâu. Chủ yếu thằng bé đã thế này rồi, không nên dằn vặt quá."
"Ừm." Lục Vũ Thanh cũng không quá gấp gáp, phải để ý cảm nhận của Trác Phàm.
Nhìn vẻ tiu nghỉu ủ dột của Lục Vũ Thanh, Trác Hạo chỉ muốn đưa tay bẹo mặt y một phát. Tay anh lại chẳng chịu nghe lời, cuối cùng giơ lên bóp hai cái má kia thật.
"Vui chưa?"
Lục Vũ Thanh nghe lời lắm, mặt bị bóp đến biến dạng rồi cũng không né tay Trác Hạo ra, còn ráng toét miệng cười cho anh yên tâm.
Trác Hạo hài lòng vỗ Lục Vũ Thanh một cái, chuyện phải giải quyết từng tí một, anh và y không vội.
Coca mua về cho Trác Phàm, bia là của Trác Hạo. Lục Vũ Thanh còn làm riêng hai miếng sủi cảo không bỏ muối dành cho hai mẹ con mèo mỗi đứa một miếng.
Lửa lò cháy to, không gian tiệm ấm áp dễ chịu. Trác Hạo cúi đầu cầm đũa, cả bàn chỉ có mình Trác Hạo nói.
"Anh Tiểu Lục nhà em nấu cứ phải gọi là không có gì để chê, ăn nhiều thêm mấy miếng đi." Trác Hạo chẳng rành chuyện quan tâm người khác, nói thế này đã là cực hạn rồi.
Nhờ có âm thanh ồn ào trong ti vi lẫn tiếng meo meo của mèo con vang vọng lại, tiệm mới chưa lạnh tanh đìu hiu.
Mùa đông trời tối sớm, ăn xong sủi cảo đèn đường ngoài kia đã bật sáng. Trác Hạo đun nước nóng, để Trác Hạo rửa ráy tay chân rồi đổi ga giường dặn dò: "Hôm nay ngủ sớm."
Thế là Trác Phàm đi ngủ, Lục Vũ Thanh thì chưa bỏ về được, vẫn còn ở đây xem ti vi với Trác Hạo.
Tiếng ti vi vặn nhỏ bởi nó nằm ngay trước giường. Người mệt mỏi có ồn ào đến mấy cũng ngủ được, Trác Phàm nằm bên trong chỉ sợ lòng còn rối ren giấu chuyện, trằn trọc không muốn nhắm mắt.
Lục Vũ Thanh hệt như con mèo nép chung với Trác Hạo trong một cái ghế, mắt mũi sắp nhắm tịt hết lại với nhau.
Trác Hạo đẩy cùi chỏ, hạ giọng: "Về ngủ."
Hai người tay sát tay, chân dán chân, Lục Vũ Thanh èo uột nằm dài ra ghế giả chết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!