"Hả?"
Lục Vũ Thanh cảm thấy lời Trác Hạo nói có ý khác, đang định hỏi thì anh ơ một tiếng, chụp lấy tay y chỉ vào thùng giấy, mặt mày có hơi kích động, gân trên cổ nổi cả lên: "Hình như đẻ rồi!"
Câu chuyện phiếm của cả hai bị ngắt ngang như thế. Lục Vũ Thanh cũng cúi xuống xem xét, trong thùng có một nhúm nho nhỏ, mèo mẹ liên tục liếm láp mèo con vừa mới sinh, lớp đệm bằng quần áo loang lổ vết máu, không quá tanh nhưng vẫn ngửi rõ được.
Trác Hạo vội ngẩng đầu, chống tay vào ghế: "Ai, chóng mặt."
"Anh Hạo?" Lục Vũ Thanh cũng đứng dậy, ân cần hỏi, "Anh sợ máu à?"
Trác Hạo làm gì biết, từ nhỏ đến giờ đã thấy cái cảnh thế này bao giờ đâu. Vừa nhìn đã hoa mắt chóng mặt ù tai, vừa rồi kích động quá, không kịp phanh lại liếc mèo con một cái mà nhịp tim tăng nhanh.
Anh xua tay, cầm chai bia trên đất uống một hớp: "Sợ máu hay không thì không biết, cái chuyện sinh nở này máu me quá thể."
Vừa dứt lời, Trác Hạo bật dậy, lảo đảo phóng đến cạnh cây đại thụ bên đường nôn lên nôn xuống.
Lục Vũ Thanh bị dọa cho giật mình, ngay cả mèo cũng không để ý nữa mà đi tới vỗ vỗ lưng Trác Hạo: "Anh Hạo, anh còn uống bia làm gì vậy."
Trác Hạo muốn mở miệng mấy lần nhưng bị axit từ dạ dày trào ngược lên ép ngậm trở về, chỉ đành lắc lắc đầu.
Lục Vũ Thanh vội vội vàng vàng vào tiệm rót cho Trác Hạo ly nước, anh ngậm một hớp súc miệng, thấy Lục Vũ Thanh cầm chổi và tro bếp ra thì cản lại: "Để tôi."
Tay chân Trác Hạo bây giờ mềm oặt, vừa định giật lấy chổi trong tay Lục Vũ Thanh đầu gối đã nhũn ra khụy nhào xuống đất. Lục Vũ Thanh nhanh nhạy đỡ anh về ghế.
"Anh ngồi đi, để em làm." Lục Vũ Thanh hết hồn, một người không sợ trời không ngán đất như Trác Hạo lại bị cảnh mèo sinh con dọa thế này, đúng là làm người ta ngạc nhiên.
Lục Vũ Thanh rải tro bếp lên bãi nôn, khom mình quét dọn sạch sẽ rồi đổ vào thùng khác đối diện, gọn gàng lẹ làng không có gì để chê. Khả năng làm việc nhà này của y đúng chẳng dính gì đến gương mặt vừa nhỏ vừa trắng bóc này.
Trác Hạo hơi xấu hổ. Một vì thấy năng lực tự chăm sóc bản thân của mình còn chẳng bằng thằng nhóc đến từ thành phố, hai vì anh còn cảm thấy bẩn mà còn phải phiền đến Lục Vũ Thanh.
"Cảm ơn." Trác Hạo dị ứng chữ "cảm ơn" cực kỳ, nghe người ta nói hay mình tự nói cũng thế. Vậy nên giọng anh bé xíu, khoang miệng chua chua làm anh khó chịu.
Lục Vũ Thanh quay đầu cười, rót thêm nước cho Trác Hạo.
Anh cầm ly, dựa vào lưng ghế. Lục Vũ Thanh nhìn chằm chằm ổ mèo. Anh nhìn chằm chằm gò má Lục Vũ Thanh.
Khả năng chăm sóc người khác của Lục Vũ Thanh không chỉ ổn thỏa mà còn chu đáo mọi mặt, hơn là chăm sóc bản thân nhiều.
Có lẽ là do cái nhìn của Trác Hạo quá chăm chú, Lục Vũ Thanh nghiêng mặt thoáng nhướng mày, như đang hỏi anh có chuyện gì.
Trác Hạo hoảng loạn né tránh ánh mắt Lục Vu Thanh, nhấp miếng nước, ấp a ấp úng: "Ừ… ờ… đẻ… đẻ mấy đứa?"
"Bây giờ vẫn mới một con." Lục Vũ Thanh cúi đầu nhìn mèo con, "Bắt đầu bú sữa mẹ rồi."
Trác Hạo lơ đễnh, giọng nói cũng không có chút sức lực: "Trong đó mới có một đứa à…"
"Em nghe bạn nói lần mang thai đầu tiên chú yếu chỉ có một con thôi, nhưng không chắc chắn là vậy, nhiều khi sau nửa đêm sẽ thêm nữa." Lục Vũ Thanh nghĩ Trác Hạo mệt, "Anh Hạo, anh vào chợp mắt xíu đi, em trông là được rồi."
Trác Hạo quen giờ giấc sinh hoạt nghỉ ngơi của người cao tuổi, mọi hôm tầm này đã ngủ kĩ rồi. Lục Vũ Thanh vừa nhắc mi mắt anh đã sụp xuống, nhưng làm sao để y một mình được.
Anh từ chối bằng sự ngoan cố cuối cùng: "Trông cùng đi."
Trác Hạo vừa nôn thốc nôn tháo một trận nên sắc mặt rất tệ, Lục Vũ Thanh không lảm nhảm với anh nữa, kéo ghế giường xếp ra trong tiệm ra cửa, nửa ép buộc nửa thương lượng: "Ngày mai anh còn phải mở tiệm nữa, buổi sáng em không xuống siêu thị cũng không việc gì. Em ngủ nướng được nhưng anh thì không, mặt mũi thì trắng bệch ra rồi, đừng ép mình nữa, anh nằm xuống đây đi."
Lục Vũ Thanh còn trẻ mà đã mắc cái tật lải nhải rề rà. Lâu lắm rồi không có ai cằn nhằn Trác Hạo, cảm giác ấy đúng là vi diệu, nhất là khi người đang ốm yếu mệt mỏi.
Anh dựa vào ghế xếp: "Vậy có chuyện gì thì cậu kêu tôi đó."
Trác Hạo không giữ nổi tỉnh táo, cứ vậy rúc người vào trong ghế xếp. Bên tai là tiếng động vang lên mỗi lần Lục Vũ Thanh bận rộn, anh nghĩ bụng, không biết cậu ấy đang làm gì nhỉ? Hay là mèo mẹ lại sinh thêm một đứa nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!