Chương 71: PN: Nuôi con đến gà bay chó sủa (4)

Tuần trước lúc Trần Tân với Tề Lí Cách cùng đi cửa hàng nhìn thấy tuyên truyền cuộc thi bò trườn cho em bé, từ đó trở đi ý niệm để cho Tề Bình tham gia liền lởn vởn không tan ở trong lòng anh, chỉ là nghĩ tới dáng vẻ bé con lắc lắc cái mông nhỏ nỗ lực bò thẳng tắp, anh gần như liền có thể bật cười.

"Không phải rất biết bò sao? Để con bò cho đã." Trần Tân vừa cười lạnh, vừa trải đệm mềm kín sàn nhà phòng khách, Tề Lí Cách ngồi ở trên sofa cười nhìn anh, Tề Bình bên cạnh ngơ ngác mà mút ngón tay.

Đệm mềm mà Trần Tân trải lấy màu vàng làm màu chủ đạo, ngoài ra còn bổ sung thêm đệm hoa văn gấu trúc làm đường dẫn, chỗ đường thẳng mà đệm gấu trúc xếp thành cùng vị trí của những đường kẻ đen trên mặt đất giống hệt nhau.

Sau khi anh xếp thành đường thẳng, tự mình thử bò một chút, lại ôm tới Mập Mạp đi theo phía sau anh, để gấu trúc Mập Mạp nằm úp sấp đệm mềm gấu trúc cũng bò thử xem sao.

Mập Mạp là bạn thân của Trần Tân, hoàn toàn sẽ không làm trái ý tứ của Trần Tân, Trần Tân kêu nó bò chỗ nào thì bò nơi đó, ngoan vô cùng.

Tề Bình, lại đây!

Trần Tân chỉ vào hoa văn gấu trúc trên mặt đất nói:

"Bò men theo cái này, đường thẳng!"

Nha! Tề Bình kêu một tiếng không rõ ý nghĩa, tiếp theo lúc bé con vừa bị Tề Lí Cách đặt từ trên sofa lên trên đất, bé con liền cầm lấy thỏ bông của chính mình, liền nhanh chóng bò dậy...... bò vào phía dưới sofa.

...... Trần Tân:

"Mập Mạp, chúng ta cùng nhau chơi."

Trần Tân quyết định vẫn là cùng tiểu đồng bọn của mình chơi đùa.

Đã đến ngày cuộc thi bò trườn cho em bé, Trần Tân sáng sớm liền hăng hái vang dội, Tề Lí Cách có thể từ trong dao động ý thức của anh cảm nhận được tâm tình của anh.

Tề Lí Cách đối với chuyện như vậy không có hứng thú quá lớn, nhưng nhìn anh như vậy cảm thấy bị chọc cười, rốt cuộc cũng bắt đầu kỳ vọng.

Trên đường Trần Tân ôm Tề Bình đi đến địa điểm thi đấu, nói:

"Đợi lát nữa em ở vạch xuất phát bắt lấy Tề Bình, anh ở điểm cuối chờ con."

Được. Tề Lí Cách hai tay trống trơn, vô cùng nhẹ nhàng.

Nơi thi đấu là một góc của cửa hàng, trên mặt đất trải đệm mềm bảy màu. Lần này có mười mấy em bé tham gia, hai người còn chưa đi gần bèn có thể nghe thấy tiếng khóc rống lúc trầm lúc bổng của trẻ con.

Tề Bình đã bị ảnh hưởng, nghe thấy mọi người khóc, lập tức khóc dữ dội theo.

Suỵt...... Trần Tân muốn dỗ bé con, nhưng phát hiện tốn công vô ích, may mà lúc này Tề Lí Cách nhanh chóng lại gần, hôn Tề Bình một cái, lại dỗ vài tiếng. Một người ôm ôm lại một người hôn hôn, Tề Bình miễn cưỡng thoả mãn, cầm lấy bé thỏ nghẹn ngào vài tiếng sau đó yên tĩnh trở lại.

Trần Tân nghĩ thầm dáng vẻ ngu ngốc của mình dỗ con nít tuyệt đối không thể bị người nhìn thấy, nếu không hình tượng anh liền mất hết.

(~ anh ơi, anh nghĩ anh còn chút hình tượng nào hả =)))))

Thiếu tướng?

...... Trần Tân ôm đứa nhỏ, quay đầu lại cứng ngắc, liền thấy cấp dưới của mình cũng ôm con ở phía sau anh phất tay cùng anh.

"Đây là con của ngài? Thật đáng yêu, thật ngoan."

Lời cấp dưới còn chưa nói xong, Tề Bình lại lần nữa khóc lên dữ tợn, khóc đến tê tâm liệt phế, cậu ta nhất thời vẻ mặt lúng túng. Nhưng mà cậu ta lúng túng, Trần Tân càng lúng túng hơn, muốn dỗ cũng không được, không dỗ càng không xong, hiếm có xúc động muốn rơi lệ.

May mà Tề Lí Cách luôn luôn trấn định, cậu vội vàng bày tỏ ý kiến trước hai người họ, cúi đầu hôn Tề Bình một cái, ngẩng đầu sau đó bày ra dáng vẻ tươi cười để đối phó người ngoài, thừa dịp trong khi người nọ trong nháy mắt bị sửng sốt bởi gương mặt tươi cười của cậu, nhanh chóng kéo Trần Tân chạy.

(~re

-up là chó ăn c.ớ. t =.=)

Bàn Tân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!