Chương 7: "Tôi có thể chụp cậu một tấm hình không?"

Edit + Beta: Ruby

Mập Mạp chỉ dài bằng cẳng tay của Tề Lý Cách như vậy, con con mèo nhỏ màu trắng đen.

Tề Lý Cách nằm ở ghế sau xe, ném Mập Mạp lên, tiếp được, ném lên lại, tiếp được, ném lên đón lấy ném lên đón lấy ném lên đón lấy ném lên đón lấy...

Một tinh thần thú hình dáng chim ưng sải cánh dài hai mét bay tới, bắt đi Mập Mạp ở giữa không trung. Hai ánh mắt sắc bén trong tíc tắc đó cùng Tề Lý Cách bốn mắt tương giao.

Cái đệt ──

Tề Lý Cách nhất thời tỉnh táo.

Tony, dừng xe!

Tề Lý Cách nhảy xuống xe, muốn đe triệu hoán m Mập Mạp trở về. Nhưng bây giờ tinh thần thú bị người chế trụ, không phải cậu có thể làm được?

Cậu thấy Mập Mạp giãy dụa tứ chi cầu cứu cùng cậu, sau đó biến mất trên không trung...

Điều cậu duy nhất có thể làm, chỉ có dùng tinh thần lực khóa chặt con diều hâu kia, sau đó cất bước liền đuổi theo ──

Tề Lý Cách!

Tony ở phía sau gọi.

Cậu không có dừng lại, bởi vì cậu hiểu được đối phương đang ở gần đây, mà sau khi bay xa, liền tới gần theo hướng này một lần nữa.

Cậu ở trên đường giành cho người đi bộ chạy như điên, đồng thời lần nữa khóa chặt vị trí của Mập Mạp.

Tinh thần thú nếu có cái vạn nhất, bản thân người sỡ hữu năng lực cũng sẽ phải chịu thương tổn to lớn, bởi vậy mặc dù Tề Lý Cách mơ hồ cảm nhận được một cổ lực lượng cường đại tới gần cậu, cậu cũng không dám suy nghĩ nhiều.

Đương nhiên, có thể làm ra loại hành động kích động chạy về phía đối phương thế này, cũng là bởi vì Tề Lý Cách tin tưởng nhiều năm qua huấn luyện đối kháng người đeo đuổi, làm cho tinh thần lực của cậu rất mạnh mẽ.

Tề Lý Cách chạy qua một chỗ rẽ, đột nhiên, một luồng tin tức tố mãnh liệt giống như là sóng thần bao trùm trời đất đánh úp lại cậu, đồng thời mang đi sức lực khắp toàn thân từ trên xuống dưới của cậu.

Cậu lảo đảo một cái, không khống chế được toàn thân ngã vào ven đường, đầu đụng trên đất một cái không nhẹ.

Tề Lý Cách nhất thời liền hôn mê, trước một khắc mất đi ý thức, cậu nghĩ thầm, hóa ra là một người tương dung...

Người 100% kia rốt cục xuất hiện ở trong sinh mệnh của cậu, quá tốt rồi, Tề Lý Cách cười lên hôn mê.

Trần tiên sinh ôm lấy con gấu trúc đột nhiên mà đến, cảm thấy không hiểu ra sao.

Muốn chơi đồ chơi?

Trần tiên sinh một tay ném gấu trúc nhỏ run lẩy bẩy lên liền tiếp được, đánh giá diều hâu của mình. Diều hâu tiến lên dùng mỏ nhẹ nhàng đẩy đẩy gấu trúc, như là muốn ám chỉ cái gì với Trần Tân.

Trần Tân nhìn gấu trúc nhỏ trên tay, duỗi đầu ngón tay ra đến đâm đâm cái bụng mềm mại, đổi lại là càng mãnh liệt run rẩy hơn.

Thật hiếm có, trắng đen phân bố đến mức cân xứng như vậy, nói vậy chủ nhân của nó cũng là người quy củ.

Chỉ là tinh thần thú này cũng quá nhát gan đi, một chút năng lực chống cự cũng không có, động tác múa may tứ chi giãy dụa cũng như là đang làm nũng. Trần Tân duỗi bàn tay to ra ép chặt gấu trúc, không cho nó tiếp tục vặn vẹo.

"Chúng ta đi gặp thấy chủ nhân của mày."

Trần Tân buông tay ra, nói với gấu trúc:

"Động tác tứ chi múa may yêu cầu tiêu chuẩn, chân trái, chân phải, chân trái..."

Một giọt máu nhỏ ở trên mu bàn tay Trần Tân, chảy máu mũi rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!